Thực ra, Ngôn Phi không đơn thuần chỉ là một diễn viên, hắn còn là một nhà báo, tay săn đỉnh cao.
Thế nhưng khi làm việc, hắn cũng có nguyên tắc riêng cho mình.
Ngôn Phi chỉ tìm hiểu những diễn viên có lối sống không lành mạnh, đây chính là lý do hắn có rất nhiều bằng chứng chứng minh, chỉ ra lỗi lầm to lớn của Hàn Thiên Nhã.
Thời gian trước, Ngôn Phi có cơ hội gặp Giang Noãn Chanh.
Trong mắt hắn, Giang Noãn Chanh là một diễn viên rất có đạo đức, tôn trọng nghề nghiệp với những vai diễn mình nhận được.
Mỗi một vai diễn của cô, hắn đều thấy Giang Noãn Chanh hoàn thành hết mình, đây chính là điểm đáng khen, cũng là điểm mà nhiều diễn viên khác khó mà làm được.
Vô tình biết được tình bạn của Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ đã đổ vỡ, hắn muốn làm điều gì đó.
Hắn không rảnh rỗi tới mức xen vào chuyện người khác, khuyên hai người họ nhanh chóng làm lành.
Việc Ngôn Phi muốn làm chỉ là để Tống Hân Lộ nhìn rõ Giang Noãn Chanh là loại người thế nào và cũng để Giang Noãn Chanh biết được, bỏ thời gian để làm bạn với Tống Hân Lộ có xứng đáng hay không.
"Ý của anh là muốn nói, bao nhiêu năm nay, tôi luôn giúp đỡ cho kẻ thù hại bạn mình ư?" Đoạn ghi âm đã tắt từ rất lâu, Tống Hân Lộ cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Nói không bất ngờ chính là nói dối.
Năm năm nay, cô ta luôn tin rằng ân nhân của mình là Hàn Thiên Nhã, kẻ thù là Giang Noãn Chanh.
"Đừng vội, tôi còn có cái muốn cho cô biết!" Ngôn Phi không trả lời câu hỏi của Tống Hân Lộ.
Hắn tin rằng sau khi biết được tất cả, tự cô ta sẽ có câu trả lời thích đáng cho mình.
Ai là bạn, ai là thù phải tự bản thân nhận diện mới được.
Có như vậy muốn báo thù và trả ơn mới dễ dàng.
Một đoạn ghi âm tiếp tục được bật ra.
[Nội dung đoạn ghi âm:
"Ông nói người nhập viện là Tống Hân Lộ?"
"Phải, người vừa được đưa tới là Tống Hân Lộ!"
"Cô ta làm sao?"
"Động thai.
Hiện tại tình trạng của thai nhi và cô ấy đã ổn.
Nghỉ ngơi một chút là được.
Nhưng...!Người đưa cô ấy vào lại muốn đứa bé mất đi!"
"Vậy thì cho đứa bé mất đi!"
"Hàn tiểu thư...!Như vậy không ổn lắm...!Dẫu sao đứa bé cũng là một mạng người, làm thế là giết người!"
"Ông đừng quên đây là bệnh viện do Hàn thị đầu tư.
Ông được ngồi ở đây là do Hàn thị chúng tôi nâng đỡ.
Ông nên rõ ràng bản thân đang làm việc cho ai!"]
Tống Hân Lộ như chết lặng, cả người cô ta run lên kịch liệt.
Cô ta không nói gì, nhanh chóng rời khỏi xe Ngôn Phi.
Cô ta thấy không khí ở nơi này quá bức bối, tựa hồ như có bàn tay đang bóp chặt lấy cổ khiến cô ta không thể thở nổi.
Bước xuống xe, vô tình không để ý mà hai chân mắc vào nhau, Tống Hân Lộ ngã xuống.
Ngôn Phi vội chạy xuống tỏ ý muốn đỡ Tống Hân Lộ đứng lên nhưng cô ta lại xua tay: "Không cần đâu.
Tin tức anh đưa tôi đủ rồi, tôi muốn ở một mình!"
Tống Hân Lộ vừa cần thời gian, vừa cần không gian để bình tĩnh lại.
Nếu không cô ta sẽ bị lượng tin tức mà Ngôn Phi cung cấp làm cho tẩu hỏa nhập ma.
Nực cười làm sao, năm năm nay, Tống Hân Lộ vẫn luôn giúp đỡ kẻ thù của mình.
Giúp đỡ hết lòng hết dạ, coi Hàn Thiên Nhã như ân nhân mà đối đãi.
Có lẽ mỗi lần cô ta xuất hiện, Hàn Thiên Nhã đều đang nhịn cười.
Cô ta chính là một trò cười lớn nhất! Tống Hân Lộ từ từ đứng dậy, lảo đảo rời khỏi tầm mắt của Ngôn Phi.
Cô ta không còn quan tâm đ ến bữa tiệc đại diện gì đó.
Tâm tư lúc này chỉ đặt trên hai đoạn ghi âm mà Ngôn Phi đã đưa.
Tống Hân Lộ dùng thời gian năm năm hận Giang Noãn Chanh vì đã cướp đi người đàn ông mà cô ta yêu nhau, đồng thời hại chết đứa con đầu lòng của cô ta.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, cô ta lại phát hiện bản thân cô ta hận sai người, báo thù sai đối tượng.
Cô ta luôn trách Giang Noãn Chanh tàn nhẫn khi phủ nhận tình bạn tốt đẹp của họ.
Nhưng nhìn lại, người tàn nhẫn không cần tình bạn là cô ta mới đúng.
Tống Hân Lộ đi được một đoạn, cả người không còn sức lực, vô lực ngồi bệt dưới đường.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trước mắt, nước mắt vô thức chảy xuống.
Lúc này, cô ta