Hàn Thiên Nhã đặt điện thoại xuống bàn.
Những lời bình luận mà cô đọc được hôm nay khiến tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
Lần từng trang menu, cuối cùng Hàn Thiên Nhã chốt lại toàn là những món ăn mà Lệ Mạc Tây thích.
Có thể thấy rất rõ, Hàn Thiên Nhã đối với người đàn ông này rất dụng tâm.
Chỉ cần không có thời gian công việc, cô đều cố gắng ở bên cạnh Lệ Mạc Tây, bồi dưỡng tình cảm với hắn.
“Không gọi thêm nữa sao?” Hàn Thiên Nhã đã gọi ba bốn món.
Số lượng thức ăn này bốn người ăn còn dư chứ đừng nói đến là hai người ăn.
Thấy Lệ Mạc Tây quan tâm mình như vậy, Hàn Thiên Nhã rất vui.
Cô e thẹn lắc đầu từ chối.
Sau khi chọn món xong, Hàn Thiên Nhã lại tiếp tục cầm điện thoại lướt bình luận.
Thi thoảng nói đôi ba câu với Lệ Mạc Tây, hắn cũng chỉ đáp cho lấy lệ.
Trên thực tế, Lệ Mạc Tây là người hiểu rất rõ mối quan hệ này.
Hắn và Hàn Thiên Nhã có phải người yêu hay không, quan hệ thân thiết ra sao chỉ có hai người là rõ nhất.
Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây không lên tiếng giải thích vì cảm thấy đây là điều không cần thiết.
Người ngoài muốn nghĩ như thế nào, hắn không quan tâm nổi.
Nhà hàng mà Lệ Mạc Tây chọn, nói đúng hơn là Nguyên Bảo đã giúp hắn đặt bàn là một nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại.
Chủ sở chính của nhà hàng là ở nước ngoài, thành phố Thương Hoa là chi nhánh đầu tiên nhà hàng này muốn thử phát triển trong nước.
Lệ Mạc Tây đưa Hàn Thiên Nhã tới một là muốn thực hiện lời hứa với cô, hai là vì chuyện công việc.
Nếu đồ ăn ở đây ổn, chất lượng mang đẳng cấp năm sao đúng nghĩa, Lệ thị không thể không vươn tay chạm tới.
Lệ Mạc Tây nhìn sang bên ngoài, trước mắt hắn là vô số những tòa nhà cao chọc trời.
Tòa trung tâm thương mại này rất gần với Lệ thị nên ngồi từ đây cũng có thể nhìn thấy tòa nhà của Lệ thị.
Lệ Mạc Tây bỗng dưng nhớ tới ngày đầu tiên hắn trở về, tiếp nhận Lệ thị từ gia đình.
Đám người lớn tuổi kia vừa cổ hủ vừa cố chấp, năm lần bảy lượt muốn ép hắn phải nhường chức, nhưng đến cuối cùng lại bị hắn làm cho phải im miệng.
Lệ Mạc Tây không phải người đàn ông hiền lành, tốt đẹp gì.
Nếu hắn có hiền lành, có tốt đẹp, hắn đã không đứng lên vị trí như ngày hôm nay.
Muốn trở thành người mạnh nhất chỉ có cách biến bản thân trở nên tàn nhẫn.
“Noãn Chanh, hôm nay mình không đến Thương Hội được, cậu cẩn thận đấy.
Nếu xong việc thì về sớm đi!” Mọi hôm Trần Điềm Kiệt đều đến Thương Hội tìm Giang Noãn Chanh, diễn vở kịch quen thuộc một người làm loạn một người dỗ dành.
Nhưng hôm nay hắn lại có việc đột xuất, vừa hay địa điểm hẹn lại trùng với địa điểm của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã.
Lệ Mạc Tây đang chìm đắm trong quá khứ, bỗng dưng nghe thấy hai chữ “Noãn Chanh”, cả người hắn trở nên tỉnh táo.
Theo quán tính, hắn chăm chăm nhìn vào Trần Điềm Kiệt.
Hàn Thiên Nhã thấy Lệ Mạc Tây có phản ứng mạnh cũng giật mình.
Cô nhìn theo ánh mắt của Lệ Mạc Tây, chỉ thấy một người đàn ông có vóc dáng rất đẹp vừa đi qua bàn của bọn họ vừa nói chuyện, ngoài ra không thấy điểm gì đặc biệt.
“Mạc Tây, là người quen của anh sao?” Dù có là người quen của Lệ Mạc Tây, Hàn Thiên Nhã cũng chưa từng nhìn thấy hắn phản ứng như vậy.
Lệ Mạc Tây lắc đầu, tỏ ý bản thân đã nhầm.
Đúng lúc này, phục vụ mang thức ăn đến, vừa vặn phá vỡ bầu không khí ngại ngùng của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã.
Mà ở đầu bên kia không biết là cố tình hay vô ý, bàn tay Trần Điềm Kiệt chạm vào loa người, dẫn tới mọi người ngồi tại đây đều có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn và Giang Noãn Chanh, bao gồm cả Lệ Mạc Tây.
“Đêm nay không đến được nhớ phải bù đắp đấy nhé! Đường đường là Trần thiếu gia, phải hào phóng có biết không?” Ở đầu bên kia Giang Noãn Chanh cười rất rạng rỡ, tiếng cười vọng cả vào trong điện thoại.
Quan hệ của Giang Noãn Chanh, Tống Hân Lộ và Trần Điềm Kiệt luôn tốt đẹp như vậy, chỉ cần trò chuyện với nhau là không nhịn được mà trêu chọc đối phương.
Trần Điềm Kiệt cũng cười, nghiêng tay nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa tới thời gian hẹn khách, hắn lại tiếp tục nói chuyện với Giang Noãn Chanh: “Ok thôi.
Thế Giang tiểu thư muốn bù đắp thế nào? Bao một năm ba bữa cơm hay là một năm ăn vặt đây?” Với tính cách của Giang Noãn Chanh, nếu Trần Điềm Kiệt trực tiếp