Giang Noãn Chanh cảm thấy đôi giày da này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ được nó là ai.
Hơn nữa, vấn đề cô quan tâm lúc này không phải là chủ nhân của đôi giày mà là tung tích của mẹ cô.
Giang Noãn Chanh đã không tìm thấy bà trong một thời gian dài, đến cảnh sát cũng bó tay hết cách.
Giang Noãn Chanh đứng dậy, nhưng vì bị đẩy quá mạnh mà chân cô bị đau, đứng không vững.
Người đàn ông đứng phía sau lập tức đỡ lấy Giang Noãn Chanh.
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Để tránh bị thu hút, trước khi rời khỏi Thương Hội, Giang Noãn Chanh không những vận một bộ đồ bình thường mà còn tẩy trang, xóa đi lớp make-up dày cộp.
Giang Noãn Chanh không kịp quay đầu lại nhìn người kia, chỉ nói một tiếng “cảm ơn” rồi lại lao về phía Trần Cường.
“Trần Cường! Ông đứng lại, đứng lại!” Giang Noãn Chanh giống như một kẻ điên, chỉ vi muốn biết được tung tích của mẹ mình, cô nhiều lần liều mạng ở đây.
Cô biết Trần Cường đang có chuyện giấu giếm cô, đến kẻ mù cũng như thấy điều này.
Nếu mẹ cô và casino không liên quan, vì sao Trần Cường năm lần bảy lượt nhìn thấy cô giống như nhìn thấy ma, còn hận không thể gọi thầy cúng để đuổi vong hồn của cô đi!
Người đàn ông đứng phía sau Giang Noãn Chanh cũng là người vừa mới đỡ lấy cô lúc này đã có phản ứng.
Hắn vươn tay về phía trước, chỉ trong chốc lát đã bắt được cánh tay cô.
Cục diện thay đổi nhanh chóng, lần này Giang Noãn Chanh không phải bị bảo an của casino giữ lại mà bị chính người cô coi là ân nhân.
Giang Noãn Chanh xoay người lườm hắn một cái, trong đầu toàn là lửa giận nên không đủ minh mẫn để nhận ra đây là…
“Giang Noãn Chanh!” Người đàn ông gọi tên cô trước.
Đám người đứng phía sau hắn đều giật mình vì không ngờ hắn và cô quen biết.
Trần Cường đứng phía trước cũng kinh hồn bạt vía không kém.
Giang Noãn Chanh thu lại ánh mắt, tĩnh lặng thăm dò người đàn ông, tất nhiên lúc này cô vẫn chưa nhận ra hắn là Lệ Mạc Tây.
“Không nhớ ra tôi à? Hay là cố tình không nhớ?” Lệ Mạc Tây vẫn trong tư thấy giữ chặt lấy bàn tay của Giang Noãn Chanh.
Người ngoài nhìn vào cũng nhận ra điểm bất thường của họ.
Lệ Mạc Tây ngày thường không gần nữ sắc, bên cạnh chỉ có sự xuất hiện duy nhất của Hàn Thiên Nhã nhưng vì sao hôm nay lại có thêm một Giang Noãn Chanh? Nghe giọng nói và cách hành xử của hắn dành cho cô, quan hệ chắc chắn không đơn giản.
Đại não Giang Noãn Chanh lướt qua một vài hình ảnh vụt vặt.
Khi biết được thân phận của người đàn ông trước mắt, Giang Noãn Chanh không nhiều lời, trực tiếp hất tay Lệ Mạc Tây, không biết do cố ý hay vô tình còn lùi về sau, tạo một khoảng cách rất lớn.
Giang Noãn Chanh nhíu mày, không vui trách vấn hắn: “Anh theo dõi tôi?”
Giang Noãn Chanh không tin vào câu nói trái đất rất nhỏ.
Nếu như thật sự nhỏ, làm sao có thể chứa được hơn bảy tỷ người? Hơn nữa Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đâu có duyên phận đến mức này? Nhưng nói là hắn theo dõi cô cũng không hợp tình hợp lý, một người bận rộn như hắn không có thời gian rảnh tìm phụ nữ chơi đùa mà quan trọng hơn Giang Noãn Chanh cũng không phải món đồ chơi trong tay hắn.
Lệ Mạc Tây sau khi nghe câu nói của Giang Noãn Chanh xong tựa hồ như nghe thấy chuyện cười.
Hắn bật cười thành tiếng, hai tay đút vào túi quần, từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách với Giang Noãn Chanh, hắn nói: “Câu hỏi này không phải là câu hỏi tôi nên hỏi cô sao?”
Khi nhớ lại Nguyên Bảo nói cô là sinh viên của một trường đại học nghệ thuật, nụ cười châm biếm trên khóe môi Lệ Mạc Tây càng trở nên đậm hơn: “À, hay Giang tiểu thư đến đây là để tìm vai diễn? Cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, trước khi ra trường ghi được dấu ấn trong giới là việc tốt đấy chứ!”
Đại ý của Lệ Mạc Tây là muốn nói Giang Noãn Chanh đến mấy nơi như thế này là để bán thân.
Quy tắc trong giới showbiz không phải không có.
Nếu không có chống lưng lớn, tình huống này là tình huống khó tránh khỏi.
Giang Noãn Chanh không phải không từng nghĩ đến chỉ là cô không có ý định này.
Dù khi bước chân vào giới showbiz, sự nghiệp của cô có