Giang Noãn Chanh vẫn còn nhớ như in thái độ của phó đạo diễn đối với cô thế này.
Cô nhớ rằng, người đàn ông này không thích cô.
Kể từ sau khi cô lấy nhầm kịch bản của Thẩm Dịch, Trịnh Kha đối với cô rất nghiêm khắc.
Thế nên ở trong đoàn làm phim, có thể né tránh ông, Giang Noãn Chanh nhất định sẽ làm thế.
Thay vì đụng mặt Trịnh Kha, cô tình nguyện đụng mặt Hàn Thiên Nhã còn hơn.
Trong đầu Giang Noãn Chanh không ngừng tưởng tượng viễn cảnh kế tiếp.
Sau lời chào hỏi thân mật, có phải Trịnh Kha sẽ trực tiếp mắng cô té tát, sau đó thì nói sẽ đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim, không cho cô tiếp tục diễn nữa không? Giang Noãn Chanh còn đang nghĩ nên đối phó với Trịnh Kha thế nào thì tốt thì đột nhiên lại nghe thấy ông nói: “Noãn Chanh à, hôm nay tôi đã nhìn thấy cô diễn lại cảnh tượng bắt nạt cung nữ, tôi thấy cô rất có năng khiếu diễn xuất đó!”
Trịnh Kha mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Giang Noãn Chanh.
Hôm nay vì quá bất bình cho Tống Hân Lộ nên Giang Noãn Chanh đã mượn cớ nhập vai, thay bạn mình đánh nữ diễn viên đóng mama một bạt tai.
Cô hoàn toàn không ngờ cảnh quay này lại được Trịnh Kha công nhận.
Đối với một người không có kinh nghiệm diễn xuất gì như Giang Noãn Chanh, tất nhiên sau khi nghe lời nói này, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hai mắt Giang Noãn Chanh sáng lên: “Thật vậy sao? Phó đạo diễn Trịnh, ông không lừa tôi chứ?” Chỉ vì câu nói này của Trịnh Kha, những thành kiến trước kia của Giang Noãn Chanh đối với ông đã biến mất không vết tích.
Trịnh Kha gật đầu, bổ sung: “Có năng khiếu thì có năng khiếu thật đây.
Nhưng nếu năng khiếu này không được mài dũa cẩn thận thì cũng vứt đi! Tôi nghe nói cô học ở trường nghệ thuật, chẳng nhẽ lại không được dạy diễn xuất cơ bản?”
Giang Noãn Chanh không nhớ bản thân có được học hay không.
Cô chỉ biết rằng có đôi lúc cô không thể lên lớp vì bận kiếm tiền, đôi lúc thì mệt quá đến thiếp đi.
Nói chung là Giang Noãn Chanh buổi học được, buổi mất lại thêm không ra ngoài bổ sung kinh nghiệm nên kiến thức về diễn xuất, cô hoàn toàn trống rỗng.
Trịnh Kha không thấy Giang Noãn Chanh trả lời, trong lòng cũng đoán được vài phần.
Ông tỏ ra thân mật, cánh tay vừa mập vừa ngắn khoác lên vai Giang Noãn Chanh.
Chính hành động nhỏ này của Trịnh Kha đã khiến Giang Noãn Chanh trở nên tỉnh táo.
Cô thoát khỏi dòng ký ức, cả người không thoải mái nhưng lại không dám phản ứng thái quá.
“Tôi có mở một lớp học diễn xuất, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể đến học.
Như tôi đã nói rồi đấy, tôi không phủ nhận cô có năng khiếu, nhưng nếu không trải qua khóa học tử tế, sau này dù cô có nổi tiếng thì thời gian nổi tiếng cũng chẳng được bao lâu.” Trịnh Kha cười nhẹ, ông tâm sự rất thật với Giang Noãn Chanh.
Trên thực tế, lời Trịnh Kha nói không sai, một diễn viên mà muốn phát triển lâu dài trên con đường diễn xuất không chỉ cần có nhan sắc là đủ mà còn cần có cả tài năng.
Giang Noãn Chanh nghe vậy, ánh mắt lại sáng hơn.
Tuy rằng danh tiếng của Trịnh Kha không nổi bằng Thẩm Dịch nhưng trong giới showbiz, ông cũng được coi là một đoạn diễn cốt cán.
Giang Noãn Chanh hưng phấn hỏi ông: “Phó đạo diễn, lớp học bao giờ thì mở lớp vậy? Hơn nữa… Kinh phí thế nào?”
Với một tình trạng không xu dính túi như hiện nay không thể trách Giang Noãn Chanh lại không quan tâm đến vấn đề này.
Cô của bây giờ không giống cô trong quá khứ có thể thoải mái mua đồ mà không cần quan tâm đến giá cả.
Hỏi Trịnh Kha xong, Giang Noãn Chanh cười trừ hoá giải sự ngượng ngập này.
Trịnh Kha nhìn ra Giang Noãn Chanh thiếu tiền, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Ông ta cười: “Không lấy tiền, không lấy tiền.
Lớp học này tôi mở chỉ với mong muốn có thể giúp nền phim ảnh nước nhà phát triển.
Để buổi học được hiệu quả hơn, tôi sẽ chỉ dạy một một, một thầy và một trò.
Có rất nhiều diễn viên đã đăng ký học rồi, cô có muốn không?”
Giang Noãn Chanh biết đây là cơ hội có một không hai để cô nâng cao kinh nghiệm của mình.
Nhưng không biết có phải do cô nghĩ quá nhiều rồi hay không, Giang Noãn Chanh lại cảm thấy cái học một một trong lời nói của Trịnh