Giang Noãn Chanh giống như một con nhím nhỏ, không ngừng nhả gai để bảo vệ bản thân.
Chỉ tiếc đối thủ của con nhím quá mạnh, một mình nó không thể chống lại được.
Giang Noãn Chanh không tiếc thứ gì cả, thứ cô cần lúc này chính là có thể trốn thoát khỏi đây.
Giang Noãn Chanh cảm thấy lão già này không xứng đáng, liền nhanh chóng nâng chân, đá thẳng vào của quý của Trịnh Kha.
Trịnh Kha không nghĩ Giang Noãn Chanh lại không ngoan như vậy.
Ông cho rằng Giang Noãn Chanh đã can tâm tình nguyện "dâng hiến" cho ông ta, mấy hành động phản kháng kia chỉ qua là muốn có một chút tình thú mà thôi.
Việc Giang Noãn Chanh đá vào của quý khiến Trịnh Kha rất không vui, ông ta thấy lòng tự trọng của bản thân bị Giang Noãn Chanh coi thường.
Trịnh Kha thẳng thừng vung tay tát cô một cái.
Giang Noãn Chanh đứng không vững, lảo đảo tưởng chừng ngã đến nơi.
Nhưng vào lúc cô chuẩn bị tiếp đất, Trịnh Kha đã đỡ lấy cô.
Ông ta không hề có ý tốt, trực tiếp kéo Giang Noãn Chanh đến giường.
Ông ta bật đèn lên vì ông ta muốn dễ dàng khống chế Giang Noãn Chanh hơn.
Giang Noãn Chanh bị cơ thể to lớn của Trịnh Kha đè lên.
Đã khó chống cự nay lại càng khó chống cự hơn.
Áo Giang Noãn Chanh bị vén lên.
Mấy cúc áo đầu tiên do sự va chạm mạnh mẽ ban nãy mà rơi ra ngoài, khiếu bầu ngực xinh đẹp của Giang Noãn Chanh loáng thoáng hiện ra.
Gia thế suy sụp, Giang gia biến mất, Giang Noãn Chanh không còn chú trọng vào chất lượng sản phẩm, chỉ cần là đồ rẻ tiền, có thể sử dụng, cô liền mua.
Thế nên mới động vào một cái là hỏng một cái.
Trịnh Kha dùng tay khống chế hai tay Giang Noãn Chanh, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.
Còn lấy chân mình kìm chặt lấy cơ thể cô.
Giang Noãn Chanh lúc này không động đậy nổi, đến thở còn cảm thấy khó khăn nữa là phản kháng.
Trịnh Kha biết cơ hội của mình đã đến, ông ta nhanh chóng cởi quần áo.
Trịnh Kha giống như một con thú dữ, hôn lên gương mặt Giang Noãn Chanh.
Nụ hôn dần dần trượt xuống cơ thể cô.
Giang Noãn Chanh không thể phản kháng, uất ức vô cùng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Trịnh Kha nhìn thấy nước mắt của Giang Noãn Chanh, cực kỳ khinh bỉ.
Ông ta dùng tay bóp gương mặt cô, cười lạnh: "Khóc gì chứ? Không phải cô đã làm chuyện này rồi sao? Giang Noãn Chanh, cô đừng làm bộ thanh cao nữa.
Tất cả diễn viên nữ có cô nào chưa từng nằm dưới thân tôi như thế này đâu? Được nằm ở đây, được cùng làm tình chính là phước của cô, cô có biết không hả?".
Truyện Tiên Hiệp
Trịnh Kha cười.
Bàn tay ông ta men dần theo đường cong trên cơ thể Giang Noãn Chanh.
Đúng lúc này có tiếng động mạnh.
Cửa phòng khách sạn mở ra.
Giang Noãn Chanh và Trịnh Kha đều không nghe thấy, một người đã sớm chìm trong tuyệt vọng, một người thì lại chìm trong hưng phấn, vốn dĩ không còn muốn quan tâm đến điều gì nữa.
Chỉ trong chốc lát, Trịnh Kha đã bị một lực mạnh kéo xuống giường.
Cơ thể không còn bị vật thể nặng đè lên, Giang Noãn Chanh tựa hồ tỉnh táo hơn.
Cô với lấy chăn, che lại cơ thể.
Goang Noãn Chanh hoàn toàn không biết người đến là ai, chỉ rõ là lúc này cô đã được cứu.
Giang Noãn Chanh túm lấy vạt áo của người đó, thều thào nói: "Xin hãy...!Xin hãy cứu tôi với!"
Trịnh Kha bất ngờ bị đẩy mạnh, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Ông ta ba chân bốn cằng bật dậy nhưng khi nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm một Thẩm Dịch, sắc mặt ông ta liền tái mép.
Nhưng Trịnh Kha phản ứng rất nhanh, thay vì lớn tiếng chửi người, ông ta đổi thành giải thích: "Đạo diễn Thẩm...!đạo diễn Thẩm...!anh phải nghe tôi nói, mọi chuyện không giống như những gì anh nghe đâu! Tất cả là tại Giang Noãn Chanh, đều tại Giang Noãn Chanh cố ý quyến rũ tôi!"
Lời nói kinh tởm vừa rồi được thốt ra từ miệng Trịnh Kha, Thẩm Dịch đã nghe thấy hắn.
Hắn không vội đáp, cúi đầu nhìn cánh tay run rẩy của Giang Noãn Chanh đang túm lấy áo mình, trong lòng vô cùng tức giận.
Hắn đã sớm nghĩ ngờ Trịnh Kha tiếp cận cô với mục đích xấu, chỉ là hắn nghĩ Giang Noãn Chanh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể giải quyết được thôi.
Cũng may là hắn kịp thời chạy tới, nếu không chẳng biết thế nào.
"Câm miệng vào.
Trịnh Kha, bắt đầu từ ngày mai, tôi nghĩ rằng ông không cần phải đến đoàn làm phim nữa đâu.
Bộ phim này, một mình Thẩm Dịch tôi cũng có thể làm nên thành tích!" Thẩm