Giang Noãn Chanh căn bản không dám ở lại bên cạnh Lệ Mạc Tây quá lâu.
Nơi này là nhà vệ sinh công cộng, có rất nhiều người cũng muốn dùng, về lý mà nói, hai người họ không thể độc chiếm mãi được, về tình, Giang Noãn Chanh không muốn bị người khác bắt gặp.
Nhưng dường như trái ngược với Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây lại rất thích dây dưa với cô.
Không tốn quá nhiều công sức, Lệ Mạc Tây đã kéo Giang Noãn Chanh lại.
Một lần nữa, cô vô lực bị giam cầm trong chính không gian nhỏ mà hắn tỏ ra.
Hắn nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của Giang Noãn Chanh: "Chỉ tham dự một bữa tiệc nhỏ liền có cơ hội không phải trả nợ.
Giang Noãn Chanh, cô có biết mình đang làm gì không?"
Giang Noãn Chanh biết, cô biết rất rõ là đằng khác.
Bữa tiệc "nhỏ" trong miệng Lệ Mạc Tây chắc chắn không mang nghĩa thực, bởi nếu nó nhỏ thật, lấy đâu ra tư cách để mời cậu chủ Lệ đến dự? "Nhỏ" nhất cũng là mời những người có máu mặt mà Giang Noãn Chanh vĩnh viễn không thể với tới được, đến khi đó tin tức lại càng dễ truyền đến tai Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh thật sự không hiểu nổi, cứ cho rằng Lệ Mạc Tây không muốn mang theo Hàn Thiên Nhã vì sợ phiền phức, nhưng bên cạnh hắn cũng đâu có thiếu người?
"Lệ tổng mà còn như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm anh có cảm tính với tôi đấy.
Chúng ta cùng lắm cũng chỉ ngủ có một đêm mà thôi, Lệ tổng không cần phải dây dưa không dứt như thế.
Giang Noãn Chanh tôi nói một lần cuối cùng, tôi thà trả tiền, còn hơn là đi dự tiệc cùng anh.
Ở bên cạnh anh, quá nhạt nhẽo!" Giang Noãn Chanh hừ lạnh, dùng tone giọng lạnh nhất để nói chuyện với Lệ Mạc Tây.
Cô chưa từng hi vọng sẽ để lại ấn tượng mạnh trong lòng Lệ Mạc Tây, càng chưa từng nghĩ sẽ bị hắn chú ý tới.
Lần này, Lệ Mạc Tây không giữ cô nữa.
Hắn buông Giang Noãn Chanh ra, cho cô rời đi.
Lệ Mạc Tây vẫn đứng trong nhà vệ sinh nam dõi theo bóng hình của cô.
Từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt hắn, Giang Noãn Chanh cũng vậy.
Hắn đã muốn cô cùng hắn đi dự thì cái tên Giang Noãn Chanh sẽ xuất hiện trong danh sách mời.
[...!]
Chớp mắt đã hơn bốn tháng trôi qua, đoàn làm phim đã hoàn thiện tất cả cảnh cần quay, công việc còn lại thuộc về đội hậu cần.
Giang Noãn Chanh đã đợi câu trả lời của Hàn Thiên Nhã rất lâu, nhưng không thấy hồi âm, hết cách, cô chỉ có thể trực tiếp đến tìm cô ta.
"Suốt quãng thời gian qua tôi không gây chuyện.
Cô muốn gì tôi đều đáp ứng hết.
Hàn Thiên Nhã, cô biết gì về sợi dây chuyền kia thì mau nói đi!" Giang Noãn Chanh nói.
Hôm nay Hàn Thiên Nhã không có cảnh quay, cô đến đoàn làm phim để thực hiện nghi thức đóng máy.
Còn đang hoá trang trong phòng, Hàn Thiên Nhã đã nghe thấy tiếng động mạnh, Giang Noãn Chanh hùng hổ xông vào phòng riêng của cô.
Hàn Thiên Nhã như đã hiểu vấn đề, cô cho nhân viên của mình ra ngoài, phần còn lại sẽ do cô tự mình hoàn thành nốt.
"Nếu như tôi nói tôi không biết gì thì sao? Hoặc là nói đúng hơn, tôi không muốn cho cô biết thì thế nào?" Sợi dây chuyền viên ngọc màu đỏ rượu rubi của Hàn Thiên Nhã luôn là khúc mắc lớn nhất trong lòng Giang Noãn Chanh.
Hàn Thiên Nhã đã biết được điều này.
Ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô, Hàn Thiên Nhã liền biết sợi dây chuyền này có ẩn tình.
"Hàn Thiên Nhã, cô đừng có quá đáng!" Giang Noãn Chanh siết chặt tay, giọng nói lộ rõ tức giận.
Hơn bốn tháng trời, Hàn Thiên Nhã muốn gì từ cô, cô đều làm.
Cô nhẫn nhịn đến mức khiến Kiều Xảo còn khuyên cô vùng dậy đi, việc gì phải như vậy.
Nhưng bọn họ đều không biết mọi thứ mà Giang Noãn Chanh bỏ ra chỉ vì sợi dây chuyền, tung tích của mẹ cô gắn chặt với nó.
"Tôi thích quá đáng như vậy đấy! Giang Noãn Chanh, cái thời cô vẫn là tiểu thư nhà họ Giang, được yêu chiều cũng có khác là bao đâu? Thế nào, bây giờ người khác muốn kiêu ngạo cũng cần phải được cô cho phép à?" Hàn Thiên Nhã mỉm cười.
Cô nhìn mình trong gương, sau đó với lấy thỏi son màu đỏ đất đánh lên môi.
Trên thực tế, có một số chuyện Hàn Thiên Nhã sẽ biết hơn Giang Noãn Chanh, nhưng có một số chuyện chính bản