Nguyên Bảo lập tức nhìn sang Lệ Mạc Tây, ý muốn giải thích là hắn không hề nói như vậy.
Nguyên Bảo đâu có ngu ngốc chủ động báo cáo tình hình của Lệ Mạc Tây cho Hàn Thiên Nhã, huống hồ ông chủ của hắn không phải đang rất khoẻ mạnh sao? Chỉ là hôm nay tinh thần không được tốt, còn những thứ khác Nguyên Bảo tin Lệ Mạc Tây vẫn ổn.
Lệ Mạc Tây tất nhiên không trách Nguyên Bảo, hắn quá rõ mục đích Hàn Thiên Nhã đến tìm hắn có việc gì.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, lại nhớ tới dáng vẻ tức giận của Giang Noãn Chanh ban nãy, trong lòng lại càng điên tiết: "Em có chuyện gì thì nói đi, không thấy anh đang bận hả?" Lệ Mạc Tây không che giấu việc bản thân mất hết kiên nhẫn với Hàn Thiên Nhã.
Hắn chỉ hận không thể nói với cô "em cút đi, thật phiền phức!".
Hàn Thiên Nhã cũng rất muốn hỏi thẳng Lệ Mạc Tây có phải bên cạnh hắn đã có người phụ nữ nào không.
Nhưng cô không dám, cô rất sợ chỉ cần cô hỏi câu nào, Lệ Mạc Tây sẽ càng tức giận hơn.
Mà Hàn Thiên Nhã càng biết, nếu cứ vòng vo tam quốc mãi như vậy, chính cô cũng không đạt được mục đích mà bản thân muốn.
Hàn Thiên Nhã cắn chặt răng: "Mạc Tây, em nghe nói hôm qua anh đưa một người phụ nữ đến dự tiệc?"
Nguyên Bảo nhanh chóng bày ra bộ dạng hóng chuyện.
Tin tức của Hàn Thiên Nhã cũng nhạy thật, nhanh như vậy đã biết bên cạnh Lệ Mạc Tây có người mới.
Chỉ là những gì cô biết cũng chỉ có thể dừng tại đây, Lệ Mạc Tây đã sớm hạ lệnh phong toả tin tức về Giang Noãn Chanh từ lâu.
Lệ Mạc Tây đã đoán đúng, Hàn Thiên Nhã tới là muốn hỏi chuyện này.
Hắn quay trở lại bàn làm việc của mình, lấy ra văn kiện cần giải quyết, không tiếp tục nhìn cô nữa: "Cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Miệng lưỡi của người đời như thế nào, không phải diễn viên như em đã được trải nghiệm qua sao? Thiên Nhã, chỉ vì chuyện này mà em đến làm phiền anh, không giống với em một chút nào!"
Hai chữ "phiền anh" được Lệ Mạc Tây nhấn mạnh.
Hắn đang muốn cảnh cáo Hàn Thiên Nhã, muốn nhắc nhở cô phải biết được thân phận của mình.
Tuy không công bố ra bên ngoài, nhưng quan hệ giữa cô và hắn như thế nào, hắn nghĩ cô là người rõ ràng nhất.
Có lời nói này của Lệ Mạc Tây, Hàn Thiên Nhã đã tin hơn phần nào.
Chính cô cũng biết chuyện trong quá khứ khiến Lệ Mạc Tây không có cách nào gần gũi với phụ nữ thì làm sao có thể có người khác được chứ? Biết bản thân đến tìm hắn hôm nay đã quá nóng lòng, Hàn Thiên Nhã xuống nước xin lỗi: "Xin lỗi anh Mạc Tây, hôm nay em đã làm phiền anh rồi!"
"Nguyên Bảo, đưa Hàn tiểu thư về nghỉ ngơi!" Lệ Mạc Tây lạnh nhạt.
[...!]
Kể từ sau ngày hôm đó, Giang Noãn Chanh không còn liên hệ với Lệ Mạc Tây.
Mọi tin tức liên quan đến hắn, cô cũng tự động né tránh.
Tối nay Giang Noãn Chanh cần đến Thương Hội làm việc một tối.
Mẫn tỷ nói tối nay Thương Hội sẽ đón tiếp một vị khách quan trọng, nhân viên chủ yếu đều là người mới nên sợ sẽ làm hỏng chuyện, Mẫn tỷ đành tìm đến Giang Noãn Chanh.
Mẫn Tỷ được xem như người cưu mang cô, Giang Noãn Chanh tất nhiên sẽ không từ chối.
Đúng giờ, cô nhanh chóng đến Thương Hội, tuy đã lâu không quay trở lại nhưng chỉ cần vừa đến, Giang Noãn Chanh đã được mọi người nhiệt tình tiếp đón.
Mẫn tỷ kéo tay cô, chỉ vào căn phòng VIP nằm phía cuối hành lang: "Đây là phòng em cần phụ trách.
Noãn Chanh, cảm ơn em đã đồng ý giúp đỡ!"
Giang Noãn Chanh mỉm cười: "Chị đừng khách khí như vậy.
Năm xưa em cần giúp đỡ cũng chỉ có chị ở bên cạnh.
Để em hoàn thành công việc trước, có thời gian rảnh hai chị em mình cùng uống một ly nhé!"
Nói xong, Giang Noãn Chanh bưng rượu đã được chuẩn bị sẵn bước vào trong phòng.
Mẫn tỷ nhìn theo bóng lưng cô với một ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cánh cửa được mở ra, Giang Noãn Chanh như thường lệ tiến vào bên trong.
Ngay khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc cùng, cô như chết sững, bước chân dừng lại.
Cả cơ thể tựa hồ bị chôn chặt với nền đất.
Lệ Mạc Tây...!Người trong góc chính là Lệ Mạc Tây.
Lúc này, Giang Noãn Chanh dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Lệ Mạc Tây vì không thể liên lạc với cô nên hắn đã chủ động tìm đến sợ trợ