Sáng sớm ngày hôm sau Giang Noãn Chanh đã tỉnh lại.
Cô phát hiện tay của Lệ Mạc Tây chẳng biết từ khi nào đã nắm chặt lấy tay mình.
Trong lòng Giang Noãn Chanh cảm thấy ấm áp.
Sợ đánh thức hắn, cô hành động rất cẩn thận, chầm chậm gỡ tay Lệ Mạc Tây khỏi tay mình.
Sau đó đứng dậy kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn.
Nhưng vì ngồi đã lâu trong một tư thế khiến hai chân Giang Noãn Chanh tê rần, đứng không vững thiếu chút nữa thì ngã.
Cô vịn tay vào tủ gỗ được đặt cạnh đầu giường, nhẹ nhàng lại gần Lệ Mạc Tây.
Nhiệt độ cơ thể hắn đã hạ, không còn nóng như hôm qua.
Giang Noãn Chanh vừa kiểm tra thân nhiệt xong, tiếng chuông cửa vang lên.
Cô nhíu mày, chạy lại xem ai đã tới.
Qua lỗ hổng nhỏ trên cửa ra vào, cô nhìn thấy người đến là đạo diễn của bộ phim.
Giang Noãn Chanh đứng chôn chân tại chỗ, không biết có nên mở hay không.
Nếu cô mở cửa, đạo diễn sẽ biết cô qua đêm trong phòng Lệ Mạc Tây.
Còn nếu cô không mở cửa, bọn họ sẽ nghĩ rằng Lệ Mạc Tây là người chành choẹ, đến đạo diễn của đoàn làm phim cũng không nể mặt.
Giang Noãn Chanh càng chần chừ, tiếng chuông cửa càng lúc càng nhiều, tựa hồ muốn hối thúc cô.
Đúng lúc này, phía sau Giang Noãn Chanh có một cánh tay vươn tới đặt lên tay nắm cửa.
Có lẽ, Lệ Mạc Tây bị tiếng chuông cửa ồn ào đánh thức.
Hắn nói: "Còn không mau trốn đi, em muốn mọi người biết hai chúng ta ở chung một phòng sao?" Câu nói không mang theo ý tức giận mà nồng đậm ý cười.
Có thể thấy rất rõ, tâm trạng của Lệ Mạc Tây không tồi chút nào.
Giang Noãn Chanh "oh" lên một tiếng, ngay sau đó lập tức chui vào phòng để đồ.
Thấy cô đã trốn kỹ, Lệ Mạc Tây mới mở cửa.
Đập vào mắt hắn là gương mặt niềm nở của đạo diễn: "Lệ tổng, thư ký của anh gọi điện cho tôi nói rằng anh đêm qua anh bị ốm, không biết tình trạng sức khoẻ của anh thế nào?"
Lòng Lệ Mạc Tây lạnh đi, sức khoẻ hắn thế nào, Nguyên Bảo còn không rõ sao? Hắn không nghĩ đến Nguyên Bảo lại quan tâm đ ến sức khoẻ của mình như vậy, vì hắn ở một mình không có ai chăm sóc nên gọi cả cho đạo diễn.
Lệ Mạc Tây còn đang tưởng tượng bản thân sẽ cùng Giang Noãn Chanh dùng bữa sáng trong phòng, hắn sẽ lấy cớ bị bệnh mà được cô đút cho ăn.
Thế nhưng mọi thứ đều bị tên trời đánh Nguyên Bảo phá nát.
"Tôi không sao!" Lệ Mạc Tây lạnh nhạt đáp.
Hắn chỉ nói đúng ba chữ này, sau đó lửa giận đùng đùng đóng sập cửa lại, bỏ mặc đạo diễn không hiểu chuyện đứng ngó ngác bên ngoài.
Đạo diễn ngây ra, ông vốn có lòng tốt đến hỏi thăm Lệ Mạc Tây, nhưng mọi chuyện lạ lắm.
Lệ Mạc Tây quay trở lại phòng, mở tủ đồ liền thấy Giang Noãn Chanh đang ngồi gọn bên trong.
Bỗng dưng hắn thấy buồn cười, lửa giận ban nãy cũng không cánh mà bay: "Được rồi, người đi rồi!" Lệ Mạc Tây nói với cô.
Giang Noãn Chanh gật đầu, muốn ra ngoài như chân vừa bị thương lại vừa bị tê, nhất thời không thể động đậy.
Lệ Mạc Tây thấy Giang Noãn Chanh không có phản ứng cũng hiểu chuyện.
Hắn cúi người, ôm lấy Giang Noãn Chanh, bế cô ra.
Đã đi tới tận phòng khách, Lệ Mạc Tây dường như không có ý định buông mình xuống, Giang Noãn Chanh ở trong lòng hắn mãi cũng không phải cách.
Cô loay hoay muốn thoát khỏi cục diện này, không ngờ làm cả hai bị ngã.
Lệ Mạc Tây sợ Giang Noãn Chanh bị thương, tay luôn đỡ dưới đầu của cô.
Hắn vốn muốn mắng Giang Noãn Chanh nhiều chuyện nhưng khi hai người môi chạm môi, Lệ Mạc Tây lại nuốt lại toàn bộ những lời mà mình muốn nói.
Cú ngã khiến Giang Noãn Chanh nằm ngay dưới sàn, Lệ Mạc Tây nằm trên cơ thể cô.
Giang Noãn Chanh không kịp phản ứng, trợn mắt lên nhìn hắn.
Ban đầu, chỉ là môi chạm môi rất đơn thuần, nhưng sau đó Lệ Mạc Tây không khống chế được bản thân, hắn dùng lưỡi của mình tách hai hàm răng của Giang Noãn Chanh, thuận lợi len lỏi vào bên trong.
Giang Noãn Chanh giật mình, ý định muốn trốn tránh rất rõ.
Lệ Mạc Tây không đồng tình, trực tiếp dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô.
Triền miên mồi hồi, hắn mới lưu luyến buông Giang Noãn Chanh ra.
Giang Noãn Chanh bị hắn hôn đến đỏ cả mặt.
"Lệ Mạc Tây, anh có biết anh đang làm cái gì không?" Giang Noãn Chanh bị hắn nhìn chăm chú, lại thêm hai tay vẫn bị hắn giữ chặt không thể động đậy