Hôm nay Giang Noãn Chanh ra ngoài phụ chụp tạp chí cùng Kiều Xảo tại một quán cafe rất rộng.
Kết thúc công việc đã là bảy rưỡi.
Kiều Xảo ngỏ ý muốn mời Giang Noãn Chanh về nhà chơi.
Từ đợt trước, Kiều Trọng nói rất thích cô, luôn muốn gặp Giang Noãn Chanh một lần nữa.
Tuy cô cũng muốn chơi với cậu nhóc nhưng đã có hẹn với người khác, Giang Noãn Chanh chỉ biết khéo léo từ chối.
"Đang nghĩ gì thế?" Giọng nói trầm ấm của đàn ông khiến Giang Noãn Chanh giật mình.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt Lệ Mạc Tây đang rất gần mình.
Chỉ cần rướn lên phía trước một milimet, môi cô và hắn sẽ chạm lại nhau.
Bất giác, gò má Giang Noãn Chanh đỏ ửng, theo phản xạ lùi về sau.
Cô nói: "Sao anh lại đến nhanh như vậy?" Mới năm phút trước cô mới gửi địa chỉ quán cafe cho Lệ Mạc Tây để hắn đến đón mình.
Lệ Mạc Tây bật cười, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh: "Nhớ em!" Chỉ hai chữ nhưng lại mạnh rất nhiều hàm ý, Lệ Mạc Tây nói ra rất tự nhiên, ánh mắt không thay đổi.
Ngược lại là Giang Noãn Chanh, nhất thời không biết tiếp nhận thế nào.
"Không phải tám giờ phim chiếu rồi sao? Bây giờ còn không đi sẽ không kịp mất!" Giang Noãn Chanh ngại ngùng, cô với lấy túi xách nhưng lại bị Lệ Mạc Tây kéo lại.
"Phim chiếu lúc chín giờ.
Hẹn em lúc tám giờ chỉ vì muốn có nhiều thời gian bên cạnh em.
Noãn Chanh, em đã đồng ý ở bên cạnh tôi rồi, vì vậy em phải học cách tiếp nhận tôi!" Lệ Mạc Tây không mù, hắn hoàn toàn nhìn ra Giang Noãn Chanh có ý trốn tránh hắn.
Biểu hiện không tự nhiên của cô khiến hắn không vui.
Lệ Mạc Tây biết đây là biểu hiện thông thường, hắn cần cho cô thời gian để tiếp nhận.
Đây cũng chính là lý do hắn không thể tức giận.
Ánh mắt Giang Noãn Chanh khựng lại, rơi trên gương mặt điển trai của Lệ Mạc Tây.
Đối với mối quan hệ chỉ có thời hạn hai năm, Lệ Mạc Tây lại nghiêm túc hơn cô tưởng.
Còn với Giang Noãn Chanh, nó chỉ là nghĩa vụ để cô nhanh chóng có thể trả hết nợ.
Suy nghĩ không tương đồng, khó có thể chung sống.
Giang Noãn Chanh tất nhiên không để Lệ Mạc Tây biết được cô đang nghĩ gì trong đầu.
Bật cười một tiếng, cô nói: "Anh cũng cần để cho tôi một ít thời gian.
Lệ Mạc Tây, nếu là anh, từ một chủ nợ biến thành bạn trai của mình, anh sẽ thấy thế nào?"
Lệ Mạc Tây cười nhạt, bàn tay nghịch ngợm ngón tay Giang Noãn Chanh.
Bàn tay cô rất đẹp, ngón tay thon dài, mảnh.
Nhưng có lẽ do thời gian gần đây không được chăm sóc kỹ càng nên làn da có phần thô ráp.
Nhớ lại cảnh tượng Giang Noãn Chanh bị đám côn đồ tìm đến, trái tim Lệ Mạc Tây bất giác siết lại.
Hắn trả lời câu hỏi của Giang Noãn Chanh: "Nếu tôi là em, tôi sẽ không chần chừ mà ôm lấy "cái" đùi lớn này.
Noãn Chanh, tiền tôi không thiếu, tiền vì em lại càng không thiếu!"
[...!]
Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ở quán cafe đến tận tám rưỡi mới chịu di chuyển đến rạp chiếu phim.
Tiếp xúc gần với hắn, cô mới phát hiện Lệ Mạc Tây không khó chung sống như vậy.
Quãng thời gian ở quán cafe, hắn kể cô nghe hắn đã phát triển Lệ thị như thế nào, gặp khó khăn thì giải quyết ra sao.
Giang Noãn Chanh biết hắn là một người tài giỏi, nhưng không nghĩ sẽ giỏi như vậy.
Lệ Mạc Tây đã mua vé trước đó nên bọn họ không cần phải xếp hàng.
Chỉ cần mua thêm đồ ăn vặt là được.
Lệ Mạc Tây đã bỏ tiền mua vé, Giang Noãn Chanh quyết định sẽ bỏ tiền mua bắp rang bơ, chỉ là người đàn ông kia đã nhanh hơn cô một bước.
Khi Giang Noãn Chanh quay đầu lại, trên tay Lệ Mạc Tây đang cầm rất nhiều đồ ăn.
Hai ly nước, hai hộp bắp rang bơ.
"Không biết em thích ăn vị gì nên tôi đã mua cả hai.
Noãn Chanh, so với vị socola, tôi thích ăn vị truyền thống hơn!"
Nói xong, Lệ Mạc Tây đi thẳng vào trong rạp.
Bộ phim này là phim điện ảnh đầu tay của Thẩm Dịch, rất hot.
Trước chỉ công chiếu nước ngoài vì nhận được ý kiến trái chiều từ cộng động trong nước.
Sau này, Thẩm Dịch viết một bài giải thích tường tận mới gỡ bỏ được nút thắt này.
Sau khi công chiếu một tháng, bộ phim nhận được phản hồi tích cực.
Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ngồi ở vị trí trung tâm.
Bộ phim nói về một người mẹ