"Lệ tổng, Lệ tổng..." Lệ Mạc Tây đang ngồi trong phòng giải quyết công việc.
Mấy hôm nay vì chuyện lễ đính hôn của hắn và Hàn Thiên Nhã khiến tâm tình Lệ Mạc Tây đi xuống, vì thế hắn không có hứng làm việc, công việc dồn lại một đống.
Đang say mê xử lý văn kiện, ký duyệt hợp đồng lại bị giọng nói hoảng hốt của Nguyên Bảo làm giật mình.
Lệ Mạc Tây thầm nghĩ với cái ngữ khí này không phải mẹ hắn hoặc Hàn Thiên Nhã đến tìm hắn rồi chứ? Hắn biết sớm muộn cũng phải giải quyết nhưng không phải lúc này.
Hắn không muốn tâm trạng đang tốt đẹp của mình bị hai người họ phá vỡ.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lệ Mạc Tây lại u ám hẳn.
Hắn rời khỏi bàn làm việc, đi thẳng đến cửa sổ sát sàn, đưa lưng về phía cửa ra vào, khẽ nói: "Có chuyện gì? Cậu có thể nghiêm túc một chút không? Nếu đối tác bất ngờ đến mà nhìn thấy bộ dạng của cậu như thế này họ sẽ nghĩ gì về Lệ thị?"
Nguyên Bảo bỗng dưng bị Lệ Mạc Tây mắng, cảm thấy oan ức vô cùng.
Hơn nữa trường hợp Lệ Mạc Tây nói là trường hợp không có khả năng.
Người muốn gặp hắn đều do Nguyên Bảo sắp xếp.
Nếu không nằm trong danh sách, có đợi đến kiếp sau cũng không thể gặp được Lệ Mạc Tây.
Nguyên Bảo vừa từ sảnh Lệ thị chạy lên văn phòng Lệ Mạc Tây với tốc độ nhanh nhất, hắn mệt tới mức không trả lời ngay được, phải thở hổn hển mất mấy giây mới lên tiếng nói: "Lệ tổng, crush của anh đến rồi!"
Lệ Mạc Tây nhất thời không hiểu chuyện.
Hắn cũng không phải người am hiểu mấy thuật ngữ mạng, hiển nhiên không rõ Nguyên Bảo đang nói gì: "Crush cái gì mà crush? Ai đến thì nói xừ ra đi, Nguyên Bảo, bây giờ cậu còn dám chơi chữ với tôi, muốn chết hả?"
Nguyên Bảo lắc đầu chán nản, nói thẳng toẹt: "Giang tiểu thư, Giang Noãn Chanh đến tìm anh đấy!"
Sau khi nghe xong câu nói này, ánh mắt Lệ Mạc Tây sáng rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên Giang Noãn Chanh chủ động đến tìm hắn, lại còn là trực tiếp đến Lệ thị.
Ngay lập tức, Lệ Mạc Tây cho nhân viên dọn dẹp lại căn phòng.
Từ một văn phòng làm việc u ám đã có ánh mặt trời len lỏi, sáng bừng lên.
[...!]
Giang Noãn Chanh ban đầu bị nhân viên lễ tân giữ lại.
Một lúc sau mới được Nguyên Bảo đích thân đến đón lên văn phòng Lệ Mạc Tây.
Nguyên Bảo không vào trong, chỉ đưa Giang Noãn Chanh đến trước cửa.
"Nhớ tôi đến mức phải nhanh chóng đến tìm tôi sao?" Giang Noãn Chanh vừa bước chân vào văn phòng đã phát hiện Lệ Mạc Tây đứng sau cửa.
Nhìn thấy cô, hắn kéo cô ôm vào lòng, thủ thỉ bên tai cô.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên vành tai Giang Noãn Chanh khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Không chịu nổi, cô nghiêng đầu sau bên khác.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh!" Giang Noãn Chanh đẩy Lệ Mạc Tây ra, trực tiếp đi thẳng về nơi đón khách trong văn phòng của hắn.
Trước kia đến đây, Giang Noãn Chanh không phát hiện văn phòng của Lệ Mạc Tây chứa nhiều đồ ăn như vậy, hoa quả, kẹo bánh đều có đủ.
Lệ Mạc Tây thấy ánh mắt của cô nghiêm túc cũng không đùa cợt nữa.
Hắn bước đến ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh, hỏi: "Chuyện em muốn nói là gì?"
"Tin tức của Kiều Xảo không biết anh đã xem chưa nhưng đây là do Hàn Thiên Nhã làm!" Nhắc đến Hàn Thiên Nhã, trong ánh mắt Giang Noãn Chanh loé lên lửa giận.
Lệ Mạc Tây nhìn bộ dạng này của cô bỗng dưng muốn cười, hắn thấy cô rất đáng yêu.
Tuy nhiên Lệ Mạc Tây không biểu lộ thái độ này ra ngoài, ngược lại còn tỏ ra thanh cao: "Vậy nên em muốn tôi làm gì?"
Giang Noãn Chanh đáp: "Tin đồn này khiến Kiều Xảo thân bại danh liệt, sự nghiệp đi xuống.
Tôi muốn anh giúp đỡ Kiều Xảo, giúp cô ấy thoát khỏi tình trạng trên!"
Đối với Lệ Mạc Tây muốn nâng đỡ một nữ diễn viên quá đơn giản.
Chỉ cần một câu nói của hắn, sự nghiệp của một người có thể có bước tiến lớn, cũng có thể đặt ngay một dấu chấm hết.
Tuy rằng không tốn nhiều sức lực, nhưng Lệ Mạc Tây vẫn muốn đòi một chút "công sức" từ Giang Noãn Chanh.
Lần này, chưa đợi Lệ Mạc Tây mở lời, Giang Noãn Chanh đã tự động đáp ứng: "Mọi yêu cầu của anh, tôi đều có thể đáp ứng!" Trong giới giải trí không ai dám động đến Hàn Thiên Nhã vì sau lưng cô ta có Lệ Mạc Tây.
Bởi vậy muốn cứu Kiều Xảo, Giang Noãn Chanh chỉ có thể bắt đầu với chống lưng này.
Lệ Mạc Tây tỏ ra không tin tưởng cô, khẽ hỏi: "Có thật như