Ngữ khí của Lệ Mạc Tây rất lạnh.
Quen biết hắn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hàn Thiên Nhã được tận mắt chứng kiến.
Trước kia, dù cô vô tình làm hắn không vui, Lệ Mạc Tây cùng lắm chỉ cau mày, lên tiếng nhắc nhở cô.
Hắn tuyệt nhiên sẽ không dùng ánh mắt toàn là lửa giận cùng giọng nói lạnh như băng.
Nhất thời, Hàn Thiên Nhã không nhận ra người đàn ông trước mặt.
Lệ Mạc Tây vô thức siết chặt lấy tay Giang Noãn Chanh hơn, hắn nói tiếp: "Nếu cô thật sự là người phụ nữ của tôi, chẳng có lý nào tôi lại không xuất hiện trong lễ đính hôn? Mộng bao nhiêu năm nay, cô cũng nên tỉnh rồi!"
Hàn Thiên Nhã nhắm đến Kiều Xảo, lý do vì sao Lệ Mạc Tây cũng biết, nhưng vì cô ta không động đến Giang Noãn Chanh nên hắn mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Còn lần này thì không như vậy, quan hệ của hắn và Hàn Thiên Nhã cũng nên công khai cho người ngoài.
Hàn Thiên Nhã chậm rãi đứng dậy.
Sắc mặt trắng nhợt nhạt, dù đã makeup nhưng lớp phấn vẫn không thể che nổi.
Cô bàng hoàng từng bước từng bước tiến về phía Lệ Mạc Tây, đối diện với đôi mắt tức giận của hắn chỉ biết đau khổ mà người: "Mộng? Bao nhiêu năm nay anh không rõ ràng với em, khiến em hiểu nhầm rồi anh nói là mộng sao? Lệ Mạc Tây, anh thử hỏi mọi người xem, đứng ở đây có ai mà không biết anh là người đàn ông của em?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
2.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
3.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
4.
Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
=====================================
Mọi người trên thế giới đều cho rằng Lệ Mạc Tây là người đàn ông của Hàn Thiên Nhã, cô tin chắc là như vậy.
Nếu không phải, vì sao bao nhiêu năm nay có người dội nước bẩn lên đầu cô, Lệ Mạc Tây lại thay cô giải quyết? Nếu không phải, vì sao hắn lại không lên tiếng đính chính mà để tin đồn càng ngày càng xa hơn? Nếu không phải, vì sao lại không thẳng thắn cự tuyệt cô?
Lệ Mạc Tây châm biếm nhìn Hàn Thiên Nhã, hắn lắc nhẹ đầu: "Tôi cho rằng cô là một người thông minh, không ngờ đến điều này cũng không thể phân biệt.
Tình yêu và giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau là hai thứ khác hoàn toàn.
Hàn Thiên Nhã, nếu không phải niệm tình quan hệ hai nhà Hàn - Lệ, cô nghĩ tôi rảnh nợ mà giúp cô?"
Mọi việc mà Lệ Mạc Tây làm đều vì muốn hoà hoãn mối quan hệ của Lệ gia và Hàn gia.
Từ trước đến nay hai nhà luôn giữ quan hệ giao hữu, Lệ Mạc Tây chỉ đơn thuần xem Hàn Thiên Nhã là bạn.
Hắn cũng cho rằng, cô ta hiểu điều này.
"Nói như vậy, anh thật lòng yêu Giang Noãn Chanh?" Hàn Thiên Nhã cảm thấy nực cười vô cùng.
Cô chỉ tay vào Giang Noãn Chanh đang ở trong lòng Lệ Mạc Tây, cười khểnh hỏi.
Chỉ dựa vào một mình Giang Noãn Chanh đã có được trái tim của Lệ Mạc Tây, vậy công sức trong bao nhiêu năm nay của cô tính là gì?
Lệ Mạc Tây không đáp ngay.
Hắn cúi đầu nhìn Giang Noãn Chanh, cẩn thận nâng gương mặt của cô lên.
Hai má Giang Noãn Chanh bị đánh đỏ rực, khóe môi hơi rướm rướm máu tươi.
Lệ Mạc Tây không trả lời, ngược lại dùng hành động để chứng minh.
Đứng giữa bàn dân thiên hạ, hắn khoá môi Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh giật mình, hiển nhiên cô rất bất ngờ với hành động của Lệ Mạc Tây.
Nhưng chỉ mấy giây sau, Giang Noãn Chanh đã vòng tay ôm chặt lấy hắn, đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Lệ Mạc Tây.
Bị Hàn Thiên Nhã đánh không phải nhẹ, Giang Noãn Chanh cũng có tính tiểu nhân muốn báo thù cô ta.
Kết thúc nụ hôn triền miên, như sợ Hàn Thiên Nhã không hiểu.
Lệ Mạc Tây mỉm cười, bồi thêm một câu: "Phải, tôi yêu Giang Noãn Chanh!" Lần này, đổi thành Giang Noãn Chanh không kịp phản ứng.
Trong suy nghĩ của Giang Noãn Chanh, cô luôn cho rằng Lệ Mạc Tây cùng lắm chỉ có tình cảm đặc biệt với cô, nếu để nói là "yêu" thì có hơi quá.
Nhưng ngày hôm nay, đứng trước mặt rất nhiều người có thân phận địa vị trong giới thượng lưu, lại có thêm sự xuất hiện của Hàn Thiên Nhã, hắn đã thừa nhận mình yêu cô.
"Cô đánh bạn gái tôi bị thương, món nợ này tôi sẽ tính sổ sau.
Hàn Thiên Nhã, tôi hy vọng bắt đầu từ hôm nay cô sẽ không lấy thân phận bạn gái của Lệ Mạc Tây hay người phụ nữ của Lệ Mạc Tây ra sử dụng.
Vì đơn giản, đây không phải cái thuộc về cô!" Nói xong, Lệ Mạc Tây thản nhiên bế Giang Noãn Chanh rời khỏi hội trường.
Lệ Mạc Tây đưa Giang Noãn Chanh lên xe, hắn cúi thấp đầu, khẽ nói: "Xin lỗi em.
Tôi vốn không