Hiện tại đã trải qua một đời, tim cô đã hoàn toàn mà bị người nào đó cấp chiếm cứ.
Nếu nói thích là trong nháy mắt luân hãm, kia yêu chính là cả một đời chấp niệm thâm nhập vào cốt tủy.
Cô hiện tại, thực xác định cô đối Phó Cẩn Tập chính là yêu, là vượt qua mấy cái thế kỷ yêu.
Loại này yêu đã thâm nhập vào cốt tủy, đến nỗi kiếp trước tình cảm ngây thơ rung động đối với cô sớm đã quên mất.
Huống chi, một họa sĩ thích nhan sắc, hai mắt mù đối với cô mà nói so với chết còn muốn khó chịu hơn.
Lúc trước cô có thời điểm một lòng muốn chết, cũng là Phó Cẩn Tập làm bạn cùng cổ vũ, mới cho cô có động lực sống sót.
Mà năm đó người cô đã từng thích kia, sự cố vừa xảy ra, anh liền chỉ trích cô hại em gái anh ta, lại chưa từng quan tâm đến cô sống chết thế nào.
Ngẫm lại cũng biết, anh ta lúc ấy đối cô chưa bao giờ có tình yêu.
Nghĩ vậy, cô cười cười, "Na Na, tớ rất rõ ràng lựa chọn của chính mình, tớ sẽ hạnh phúc, cậu có thể chúc phúc tớ không?"
"Chính là! " Kiều Na Na nói còn chưa nói xong, đột nhiên, điện thoại trên bàn liền vang lên.
Kiều Na Na cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, nháy mắt sắc mặt cũng trở nên mười phần khó coi, liền vội vàng mà đứng dậy, một bên nói:
"Dĩ Chanh, ngày mai tới trường học lại nói, cha tớ đã trở lại, bữa cơm này tớ mời cậu, tớ phải đi trước, cậu một mình về nhà không thành vấn đề chứ?"
"Đi đi, tớ không sao.
" Lương Dĩ Chanh hướng cô phất phất tay, ý bảo chính mình hoàn toàn không có vấn đề.
Đợi Kiều Na Na rời khỏi đi, cô dựa lưng về sô pha, thấp giọng nói một câu: "Xuất hiện đi, cậu đã đi theo tôi một đường rồi.
"
Nghe vậy, Phó Cẩn Tập ngẩn người trong một cái chớp mắt, anh nghĩ, Lương Dĩ Chanh là cùng chính anh nói chuyện sao?
Giờ phút này, anh còn chưa có phản ứng lại, đột nhiên cánh tay lập tức bị cô nắm lấy, đồng thời lại một lần nghe được tiếng quát mắng của Lương Dĩ Chanh.
"Tôi nói chính là cậu, cậu rốt cuộc đi theo tôi làm gì?"
Vừa dứt lời, Phó Cẩn Tập quay đầu nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt không gian của hai người liền rơi vào trầm