Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Conver: Dĩ - Wiki dịch
Editor + beta: Lyvilam, Keiko
Thời điểm mà anh nói chuyện như cũ đầu cũng không có quay lại, như vậy nói xong, cũng không có chờ cô làm ra bất cứ phản ứng gì, cứ như vậy tiếp tục bước chân rời đi.
Lương Dĩ Chanh nhìn bóng hình thanh lãnh cao ngạo dần dần biến mất ở trong tầm mắt của chính mình, cô đứng nơi đó hồi lâu đều không có phản ứng.
Sửng sốt một hồi lâu, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sợ Phó Cẩn Tập một lời không hợp liền đem cô đuổi ra khỏi cửa, may mắn, cuối cùng anh vẫn là động lòng trắc ẩn.
Cứ như vậy, cô đem rương hành lý dọn vào trong phòng khách, sâu đó cô tắm rửa thật sạch sẽ, thoải mái dễ chịu mà nằm ở trên giường lớn.
Giờ phút này trên gương mặt cô nổi lên một tia nhàn nhạt ý cười, nghĩ hôm nay cũng không phải không có bất cứ thu hoạch gì, ít nhất là cùng Phó Cẩn Tập ở cùng dưới một mái nhà.
Tiếp sau đó, cô từ cặp sách móc ra một cái quyển sổ nhật ký hồng nhạt san hô, ghé vào trên giường, đong đưa cây bút bi trong tay, viết một hàng nét chữ thanh tú.
Mà bên kia trong phòng ngủ, Phó Cẩn Tập như cũ không có ý tứ nào buồn ngủ, trong đầu anh bên trong cư nhiên hiện ra bộ dạng vừa rồi của cô, tổng cảm thấy rất quen thuộc.
Nếu đổi lại những người khác hắn đã sớm giải quyết quyết đoán thu phục, chính là nữ nhân này ánh mắt lại lộ vẻ kỳ quái, luôn là nhiễu loạn tâm trí anh.
Loại cảm xúc do dự không quyết đoán là lần đầu tiên xuất hiện xuất hiện trong đời anh, anh nghiêng thân mình, tâm tình như cũ bực bội bất an.
Sau đó anh nâng tay lấy di động, lại nhanh chóng gửi cho trợ lý Mạc Phong một tin nhắn.
【 ngày mai, đem tư liệu của Lương Dĩ Chanh đưa đến văn phòng của tôi.
】
Phát xong tin nhắn một lúc lâu, anh mới bức bách chính mình nhắm mắt lại, đi ngủ.
Một đêm này, ngôi nhà phía Tây yên tĩnh lãnh lạnh, chỉ lưu lại hai ngọn đèn mỏng manh, dường như bầu trời là khoảng trời riêng của hai ngôi sao, xa xôi không thể với tới, rồi lại hai hai tương vọng.
—
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới lầu trong gian phòng bếp liền tiếp truyền đến từng đợt âm thanh phanh phanh phanh tiếng vang.
Lúc sau Phó Cẩn Tập mặc chỉnh tề, bước chân vững vàng đi xuống lầu, anh có thói quen tốt lúc tỉnh dậy đó là sẽ đi đến nhà ăn