"Nhưng nếu ta buông tha ai, người đó sẽ không khổ sở sao?" Liễu Phi Nhân dáng vẻ thương người nói, nàng là người ngắm hoa yêu hoa, làm sao có thể chỉ thưởng thức một bông hoa đây?
"Ngươi ngay từ đầu đã không nên trêu chọc người nhiều như vậy." Đồ Cửu Mị cố chấp nói, dù sao thì nếu như là nàng, nàng sẽ không thay đổi thất thường, nhìn thấy một người thì yêu một người.
Liễu Phi Nhân nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
"Đồ Cửu Mị mới nói giữa người với người là bất đồng." Liễu Phi Nhân cũng không cùng Đồ Cửu Mị tranh cãi nữa.
Đồ Cửu Mị cũng không có gì để nói nữa, dù sao nàng tựa hồ không có lập trường đi trách cứ ngũ phu nhân, người bị ngũ phu nhân dây dưa mới có tư cách trách cứ nàng.
Trương má má xử trí nha hoàn phạm vào quy củ trong phủ trở về, mới vừa giáo huấn người khác xong tâm tình của Trương má má coi như thoải mái, nhưng, vừa vào cửa thấy Mị phu nhân cùng ngũ phu nhân, tâm tình của Trương má má lập tức sụp đổ rồi, ai bảo hai nữ nhân trước mắt đều là người nàng phản cảm phát ra từ nội tâm, đều là hai loại người nàng có thể nghĩ ra vô số loại cực hình để chiêu đãi, trong đó ngũ phu nhân càng là cái gai trong mắt nàng. Dù sao thì Mị phu nhân tuy rằng vô thanh vô thức biểu hiện ra mị thái, tất cả đều nàng vô ý thức phát ra, là trời sinh thể chất như vậy, hơn nữa rốt cuộc cũng là xuất thân trong sạch, chỉnh thể coi như là nữ tử nhà lành.Còn ngũ phu nhân thì không, toàn thân trên dưới phát ra lộ ra cợt nhã, cợt nhã đó là có chủ ý, cho nên từ xuất thân đến bản chất đều lộ ra một cổ không đứng đắn, trong mắt người tư tưởng bảo thủ như Trương má má không cho phép có sự không đứng đắn như vậy tồn tại.
"Ma ma trở về rồi." Đồ Cửu Mị tuy rằng trong lòng sợ hãi Trương má má, nhưng quả thực sẽ không cùng người làm ác, nhu thuận chào hỏi.
Liễu Phi Nhân tuy rằng là thiếp, mà Trương má má bối phận có cao tới đâu cũng chỉ là một nô tài, so sánh thì làm thiếp địa vị còn có thể cao hơn một ít, tuy rằng trong lòng nàng đối với Trương má má cũng có chút kiêng kỵ, nhưng thân phận là thế, cũng không cần phải khúm núm lấy lòng Trương má má rõ ràng chán ghét nàng, bất quá vẫn không nên để lộ nhược điểm khiến Trương má má nắm được trong tay, nếu không nàng chỉ có chịu thiệt.
"Ngũ phu nhân cùng Mị phu nhân nói gì vậy?" Ngữ khí của Trương má má nghiêm khắc, chỉ sợ trong lúc nàng không ở đây, ngũ phu nhân dạy Mị phu nhân cái gì không nên dạy.
"Không có gì, Liễu tỷ tỷ một mực dạy ta viết chữ." Đồ Cửu Mị tuy rằng không giỏi nói dối, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì nói dối.
"Thật không?" Trương má má hồ nghi nhìn Đồ Cửu Mị tựa hồ muốn từ trong đó trảo ra một chút sơ hở.
"Nếu không Trương má má nghĩ ta dạy nàng cái gì đây?" Liễu Phi Nhân nhướng mày hỏi.
"Đương nhiên là những gì phu nhân căn dặn." Trương má má trong phủ Hầu gia đại khái thuộc về nhân vật cấp ác nhân, nhưng luận trung tâm đối với phu nhân, nàng xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.
"Vậy tất nhiên là như vậy, phu nhân làm trời của Phi Nhân." Liễu Phi Nhân nói rất cung kính.
Lời này ngấm vào trong lòng Trương má má, Liễu Phi Nhân tuy rằng không đứng đắn ngược lại không phải kẻ ngu xuẩn, phân rõ nặng nhẹ, trong phủ này vốn là quận chúa định đoạt, quận chúa hoàn toàn có thể nắm giữ sinh tử của những kẻ dưới, lường trước Liễu Phi Nhân cũng không dám làm trái mệnh lệnh của phu nhân,..
Thời gian rãnh rỗi vẫn phải có, cho nên Đồ Cửu Mị tranh thủ lúc rảnh rỗi âm thầm chạy đi hậu viện vài lần, nhưng vài lần cũng không giống như trước đó đều có thể gặp phải phu nhân. Đồ Cửu Mị lưu tâm một chút, liền có một chút không hiểu, mùa hè nóng như vậy, người bình thường đều nguyện ý đến hậu viện hóng mát, phu nhân vì sao nhiều này cũng không đến hậu viện hóng mát đây?
Nàng đoán có lẽ là phu nhân sinh bệnh rồi cho nên mới không thể ra ngoài.
"Lục Đào, lúc ngươi đi phòng bếp, có thấy người nào sắc thuốc hay không?" Đồ Cửu Mị hỏi Lục Đào.
"Không ai sắc thuốc cả." Lục Đào trả lời, nàng không hiểu Mị phu nhân thế nào đột nhiên lại hỏi cái này.
Không sắc thuốc, đó chính là không ai sinh bệnh, mấy ngày nay dường như cũng không thấy được An Nhi.
Lục Đào vốn dĩ không lưu ý,nhưng ngẫm nghĩ lại, mới phát hiện nàng thực sự rất nhiều ngày chưa từng thấy thiếp thân thị tỳ của phu nhân, An Nhi.
" Mấy ngày nay nô tỳ cũng không có thấy." Tuy nói An Nhi hầu hạ bên cạnh phu nhân, nhưng Lục Đào cũng có thể thường xuyên nhìn thấy nàng đi lại trong viện, mấy ngày nay quả thật là không thấy An Nhi.
"Mị phu nhân hỏi chuyện này làm gì?" Lục Đào chỉ cảm thấy Mị phu nhân hôm nay hỏi vấn đề rất đột ngột lại rất kỳ quái.
"Không có gì." Đồ Cửu Mị không dự định nói cho Lục Đào biết suy nghĩ trong lòng nàng, nàng đoán có thể phu nhân không ở trong phủ, đây chỉ là suy đoán, nhất thời vẫn chưa có biện pháp chứng thực.
"Trương má má, Cửu Mị nhiều ngày không gặp phu nhân, muốn thỉnh an phu nhân." Một ngày sau khi học xong, Đồ Cửu Mị đột nhiên nói với Trương má má.
"Không cần, phu nhân mấy ngày nay không muốn gặp bất luận kẻ nào, ngay cả Hầu gia cũng không gặp, huống hồ là ngươi." Trương má má lãnh đạm nói.
"Nga." Ngữ khí của Đồ Cửu Mị có chút thất vọng, bất quá nàng đối với suy đoán phu nhân không ở trong phủ lại kiên định thêm một chút.
Đồ Cửu Mị lại chạy đi hậu viện, dù sao thì người khác tựa hồ cũng không dám đến hậu viện, nàng âm thầm vòng quanh tiểu đạo đến hậu viện, người khác cũng không biết. Nàng đi tới đi lui liền đi đến bên ngoài lương đình phu nhân thường ngồi, nàng nghĩ, ở đây có lẽ là cấm địa trong cấm địa, có thể là phu nhân sẽ không nguyện ý để người khác đi vào, nàng vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng vừa nghĩ dù sao thì phu nhân cũng không ở đây, cho dù là đi vào một chút cũng không có gì, Đồ Cửu Mị thuyết phục bản thân chỉ đi vào một chút rồi sẽ ra ngay.
Thạch bàn trong lương đình bày một bức họa tinh mỹ, đàn cổ kiểu dáng tinh xảo, đàn kia thoạt nhìn rất trân quý, Đồ Cửu Mị dĩ nhiên không dám lộn xộn. Bên cạnh thạch trác là nhuyễn tháp, mặt trên cũng không biết lót chất liệu gì, sờ vào rất mềm mại cùng lộ ra một tia mát lạnh, nàng nghĩ ngủ trên đó nhất định rất thoải mái, bất quá Đồ Cửu Mị không có can đảm nằm lên đó, nàng nghĩ phu nhân đại khái lại ở chỗ này mị trưa đi.
Phu nhân hình như giấu mọi người xuất phủ, bất quá cho dù không phải giấu mọi người xuất phủ, nếu nàng muốn xuất phủ cũng có thể xuất, phu nhân ra phủ làm gì đây? Có thể nàng có rất nhiều sự tình để làm, nàng dường như cùng nữ tử bình thường luôn có một chút bất đồng.
Phu nhân của đại hộ phú quý bình thường, nửa cuộc đời trên cơ bản đều bó buộc trong hậu trạch, thời gian có thể ra phủ không nhiều lắm, giấu mọi người ra khỏi phủ lại càng tối kỵ, giống như nàng, cũng không thể tùy ý xuất phủ, cho nên Đồ Cửu Mị tự đáy lòng rất hâm mộ phu nhân.
Đồ Cửu Mị không dám ở lại lương đình quá lâu, cũng không có thời gian để ở lâu, thời gian nhàn rỗi của nàng đều bị lấp đầy, nếu như nói trước đó nàng nhàn đến quá phận, vậy hiện tại thực sự là quá bận rộn, thật ra có đôi khi ngẫm lại, nàng học những thứ đó có gì hữu dụng đâu? Dù sao thì nàng đã xuất giá rồi, học cho ai xem đây? Nàng cũng không phải thật tình thích học.