Đồ Cửu Mị vì canh xương, thật vất vả trước buổi tối miễn cưỡng đem ngũ âm phân chia rõ ràng, phu nhân lúc này mới để nàng nghỉ ngơi, Đồ Cửu Mị mệt đến sắp tê liệt rồi, thân thể trái lại không phiền lụy, là mệt trong lòng quả thực chính là tàn phá cùng dằn vặt trên tinh thần.
Đồ Cửu Mị mệt, Lý Trì Nguyệt cũng mệt mỏi, nàng là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hôm nay nàng có cảm giác sống một ngày bằng một năm, thì ra dạy một kẻ ngu xuẩn lại khổ cực như vậy. Đồ Cửu Mị đối với âm luật quả thực giống như trâu, Lý Trì Nguyệt luôn không dễ dàng từ bỏ cũng có chút dao động rồi.
Sau khi khổ cực, sức ăn của Đồ Cửu Mị tăng rất nhiều, xới hai chén cơm, một chén canh xương cũng sắp thấy đáy, Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị ăn đến vui vẻ như vậy khẩu vị cũng theo đó mà tốt lên, ăn nhiều một chút, nhưng sức ăn vẫn như trước kém đến đáng thương.
Lúc nàng sắp dùng xong bữa cơm, Trương má má bưng lên một cái nồi đất, mũi của Đồ Cửu Mị đối với mùi thịt mẫn cảm hơn cả chó, cho dù vẫn còn đậy nắp nhưng Đồ Cửu Mị cũng đã ngửi được mùi thịt rồi, mùi thịt hảo nồng đậm, là thịt gà, tốt nhất gà mái đôn canh, còn có một ít mùi thảo dược, không nặng, hẳn là canh gà hầm thảo dược rồi, Đồ Cửu Mị nuốt nước bọt, đôi mắt chăm chú nhìn cái nồi trong tay Trương má má đang di động, hảo muốn ăn, vừa ngửi đã biết rất ngon rồi.
Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên cũng ngửi thấy được, bất quá hoàn toán trái ngược với dáng vẻ chảy nước miếng đến nơi của Đồ Cửu Mị, Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày, lại đến ngày tẩm bổ nửa tháng một lần rồi, vô luận trù sư trù nghệ tốt như thế nào cũng làm không ra dược thiện khiến Lý Trì Nguyệt không cảm thấy chán ghét, nàng chính là ghét vị dược thảo, còn có mùi thịt nồng đậm đến khiến nàng muốn nôn.
"Quận chúa, nên dùng dược thiện rồi." Khuôn mặt hoa cúc của Trương má má khó có được lộ ra một tia tươi cười, Đồ Cửu Mị nhìn thấy có chút tủng, Trương má má cười rộ lên cũng thật đáng sợ, tốt nhất là không nên cười đến thì tốt hơn.
"Ăn không vô, cũng không muốn ăn." Lý Trì Nguyệt có chút bốc đồng nói.
"Quận chúa không muốn ăn cũng phải ăn, thân thể quan trọng hơn, hơn nữa nửa tháng mới ăn một lần, nếu như Vương phi ở đây, nhất định sẽ không để quận chúa tùy hứng như vậy, nhất định là mỗi ngày đều phải ăn." Trương má má bưng Vương phi đã chết ra, nàng dù sao cũng từng theo bên cạnh Vương phi lão nhân, dĩ nhiên vẫn có chút phân lượng.
" Vậy chỉ uống một chén nhỏ." Lý Trì Nguyệt cò kè mặc cả.
Trương má má gật đầu, quận chúa có lần nào không phải chỉ uống một chén nhỏ, cũng may đã căn dặn đầu bếp tận lực chuẩn bị món canh đậm một chút, gà mái đều dùng năm sáu con, một nồi lớn nấu đến còn lại một nồi nhỏ, quả thực chính là tinh hoa trong tinh hoa, sau đó lượt bỏ dầu mỡ, cũng đã căn dặn trù sư giỏi nhất trong phủ tận lực nấu vị nhạt một chút. Nếu như là người bình thường chắc chắn cảm thấy canh gà này là mỹ thực, nhưng hết lần này tới lần khác quận chúa mỗi lần uống đều giống như ăn hoàng liên.
Trương má má mở nắp nồi, hương vị canh gà xông vào mũi, Đồ Cửu Mị lần thứ hai nuốt nước bọt, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng ngửi qua canh thơm như vậy, canh gà này thoạt nhìn cũng không đầy dầu mỡ, thịt gà màu sắc mê người, Đồ Cửu Mị có dự cảm nếu như nàng có thể uống một chén canh gà này nhất định sẽ là chén canh gà ngon nhất mà đời này nàng được ăn, hơn nữa mấy ngày không có thịt Đồ Cửu Mị đối với canh gà gần như là thèm đến điên rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm, hy vọng phu nhân có thể ban cho nàng một chén, dù sao thì phu nhân cũng không thích canh này.
Canh xương trước đó nàng đã dự định sẽ uống sạch giờ đây đã không hấp dẫn được nàng nữa, tâm tư của Đồ Cửu Mị hoàn toàn bị canh gà của phu nhân cuốn lấy rồi.
Trương má má thay phu nhân múc một chén canh nhỏ không có thịt, màu sắc vàng óng ánh, hảo mê người, Đồ Cửu Mị lại lần nữa nuốt nước bọt.
Trương má má nhìn thấy Đồ Cửu Mị một mực nuốt nước bọt, tàn bạo trừng Đồ Cửu Mị một cái, quả nhiên là hương thôn dã phụ, được nàng dạy dỗ, dạy hơn một tháng rốt cuộc vẫn thô bỉ như vậy, lại muốn cầm thước đánh lòng bàn tay nàng rồi.
Đồ Cửu Mị đối với Trương má má là sợ hãi, không tự giác ngồi ngay ngắn, tận khả năng làm ra dáng vẻ có giáo dưỡng, có quy củ nhưng đôi mắt lại khống chế không được liếc trộm canh gà, phu nhân dĩ nhiên không thích thịt gà, những bộ vị ngon nhất trên con gà một miếng cũng không ăn, rất lãng phí a, Đồ Cửu Mị cảm thấy thịt gà đang vẫy gọi nàng.
Lý Trì Nguyệt từ trước đến này dùng chén không lớn, Lý Trì Nguyệt bóp mũi, ngửa cổ giống như uống thuốc mà uống hết chén canh, sau đó An Nhi lập tức dâng một chén nước cho phu nhân súc miệng, súc miệng xong, An Nhi lại dâng một khối hoa quế tô, Lý Trì Nguyệt cắn một miếng nhỏ hoa quế tô ngậm trong miệng, thẳng đến hương khí của hoa quế tản ra trong miệng Lý Trì Nguyệt mới đè xuống cảm giác ghê tởm trong lòng.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy vậy, trong lòng rất không thăng bằng, dáng vẻ của phu nhân thống khổ giống như uống thuốc rõ ràng là đang đả kích người muốn ăn lại không được ăn như nàng đây, ngươi không thích ăn thì cho ta ăn đi, ta muốn đến trong lòng khó chịu.
Trương má má muốn bưng canh gà lui xuống, Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên cũng thấy dáng vẻ vạn phần khát vọng đối với nồi canh gà này của Đồ Cửu Mị, trong lòng liền nảy sinh ý trêu đùa.
"Trương má má để canh gà lại, ngươi trước tiên lui xuống đi."
Trương má má chỉ đành để canh gà lại, canh gà này quận chúa lần nào cũng ăn không hết, còn lại Trương má má đều sẽ giữ cho bản thân ăn, dù sao thì đây chính là canh đại bổ, lại là người đã từng là ngự trù trong cung làm, hương
vị nồng đậm nàng luyến tiếc cho hạ nhân ăn, bất quá nàng rốt cuộc cũng ăn quen rồi, ngược lại sẽ không tham chỉ là lại nhìn dáng vẻ tham ăn của Mị phu nhân, nàng một chút cũng không muốn làm thỏa mãn tâm nguyện của Mị phu nhân.
"Quận chúa, Mị phu nhân có thai, đây là dược thiện, sợ là dược tính sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, tốt nhất là không nên để Mị phu nhân ăn." Trương má má trước khi rời đi bồi thêm một câu, bất quá thật có vài phần ý tại ngôn ngoại, người có thai giống như bình thường ngoại trừ thuốc dưỡng thai, cũng không dám tùy tiện dùng dược chỉ sợ đối với hài tử có tổn hại.
"Bản quận chúa cũng không dự định cho nàng ăn." Nàng chỉ dự định để lại trêu tức Đồ Cửu Mị mà thôi.
Đồ Cửu Mị bị hai câu nói kia làm cho trong lòng lạnh thấu, thoáng chốc ủ rủ, canh gà không có, đêm nay nàng sợ là ngủ cũng ngủ không ngon giấc, nhất định nhớ thương nồi canh gà này.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị thoáng chốc rủ rượi như hoa tàn, liền cảm thấy buồn cười, nàng biết nha đầu này chính là không có chút tiền đồ.
"An Nhi chờ đã, ngươi đem canh gà đổ cho chó ăn đi." Lý Trì Nguyệt tựa hồ còn ngại đả kích Đồ Cửu Mị chưa đủ, bồi thêm một câu.
Đồ Cửu Mị quả nhiên bị đả kích, phu nhân nhất định nhìn ra nàng uống canh nên thà rằng cho chó ăn cũng không cho nàng ăn, thực sự quá đáng mà! Dĩ nhiên Đồ Cửu Mị chỉ dám giận không dám nói, chỉ có thể vẻ mặt ai oán nhìn phu nhân.
Nhưng phu nhân vẫn thờ ơ, Đồ Cửu Mị ngồi không yên.
"Phu nhân....." Đồ Cửu Mị ai oán gọi.
"Ân?" Lý Trì Nguyệt ăn xong hoa quế tô, An Nhi lập tức dâng khăn cho nàng lau miệng, Lý Trì Nguyệt động tác ưu nhã lau miệng mình, hiển nhiên là dùng bữa xong rồi.
" Phu nhân, canh này nếu như dự định cho chó ăn, không bằng ban cho Cửu Mị đi." Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân hảo bi ai, dĩ nhiên cùng chó tranh thức ăn, bất quá vì nồi canh nồng đậm thơm ngát này mặt mũi và vân vân cũng không là cái gì cả.
"Ngươi không nghe Trương má má nói sao, ngươi là người có thai, ăn dược thiện sẽ không tốt." Lý Trì Nguyệt thật sự cũng không dám cho Đồ Cửu Mị ăn nồi canh gà này.
"Đây đều là thuốc bổ, hẳn là không có vấn đề gì, cùng lắm thì ta chỉ uống một chén nhỏ, thêm một miếng thịt nhỏ mà thôi." Đồ Cửu Mị nhìn phu nhân dùng cái loạn chén nhỏ xíu liền cảm thấy đáng ghét, chén này nhỏ đến thương cảm.
"Không được, dù gì đi nữa, ngươi ngu ngốc như vậy, có ăn cũng bổ không được đầu óc, nếu như có thể bổ đến đầu óc, ngược lại còn có thể suy nghĩ." Lý Trì Nguyệt không chỉ cự tuyệt rất triệt để mà còn tiện thể bỏ đá xuống giếng một phen.
Phu nhân đáng ghét! Đồ Cửu Mị hờn dỗi xoay người, không để ý đến Lý Trì Nguyệt.
Lý Trì Nguyệt sẽ không phản ứng nàng, nàng tức giận thì tức giận đi, liên quan gì đến Lý Trì Nguyệt nàng đây!
Đồ Cửu Mị đúng là không chịu nổi mê hoặc của thịt, lại xoay người đối mặt phu nhân.
"Không ăn làm sao biết bổ không được đầu óc, ăn rồi mới biết được." Đồ Cửu Mị ngược lại rất linh trí, nàng mặc kệ có thể bổ đến đầu óc hay không, ăn đến trong miệng là được rồi.
Lý Trì Nguyệt nghe vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, nha đầu này vì muốn ăn thịt ngay cả nói ngang cùng dùng đến.
"Không được chính là không được, không cần thương lượng." Lý Trì Nguyệt không chút nhân nhượng.
Đồ Cửu Mị đứng lên, chạy đến trước mặt Lý Trì Nguyệt.
"Phu nhân, phu nhân tốt nhất của ta....." Đồ Cửu Mị dùng thân thể cọ cọ Lý Trì Nguyệt, nàng nhớ ngũ phu nhân từng nói nàng lớn lên rất đẹp, hơn nữa trời sinh mị thái, đây là ưu thế rất lớn của nàng, rất thích hợp dùng mỹ nhân kế. Đồ Cửu Mị lúc đó còn rất ngốc rất ngây thơ hỏi mỹ nhân kế là cái gì a! Ngũ phu nhân nói đó chính là làm nũng và vân vân, làm nũng, cái này thì Đồ Cửu Mị biết, nàng bình thường sẽ làm nũng cùng mẫu thân và muội muội, làm nũng xong mẫu thân nàng sẽ gắp nhiều mấy miếng thịt vào bát của nàng, có thể nói Đồ Cửu Mị ở nhà quả thật rất được sủng ái. Đồ Cửu Mị đối với phu nhân hiểu nhân tình thực sự không có cách nào, mỹ nhân kế này nàng cũng không nghĩ là sẽ hữu dụng, bất quá ôm tâm tình tùy tiện thử xem mà thôi, nàng đây là kế cùng rồi.
Đồ Cửu Mị đây là làm nũng sao? Hiển nhiên là vậy, Lý Trì Nguyệt hiển nhiên bị Đồ Cửu Mị làm nũng đến sửng sốt, tiểu thiếp như hoa như ngọc hướng nàng làm nũng thích hợp sao? Lý Trì Nguyệt lớn như vậy vẫn là lần đầu có người hướng nàng làm nũng, cảm giác thế nào lại cổ quái như vậy đây? Còn có làm nũng thì làm nũng đi, còn dùng thân thể cọ cọ người nàng làm gì, lẽ nào đây là động tác tất yếu khi làm nũng sao? Lẽ nào Đồ Cửu Mị chưa từng phát hiện nàng đang dùng là là bộ vị mềm mại của nàng ta cọ lên thân thể nàng sao, mềm mại, xúc cảm không kém nhưng cảm giác cũng là kỳ quái. Đây đại khái chính là người làm vô tâm, người chịu hữu ý đi, Đồ Cửu Mị thật đúng là không chú ý đến, nàng một lòng đều đặt trên việc ăn thịt.
Lý Trì Nguyệt tâm tư thiên tư bách chuyển xong mới nhớ lại nàng hẳn là phải đẩy tiểu thiếp đang làm nũng với nàng ra, nàng mới không bởi vì người khác làm nũng mà thỏa hiệp..
Đồ Cửu Mị bị đẩy ra trong lòng tuyệt vọng, phu nhân đầu là giọt nước không vào, làm nũng quả nhiên cũng không hiệu quả, vì vậy nàng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn canh gà bị An Nhi thu đi, sau đó đổ đi.