Phu Nhân Tại Thượng

Chương 72


trước sau

Chúc mừng quận chúa, là nam hài, chừng tám cân, thực sự là một điềm cát tường, thoạt nhìn cũng rất dễ tính." Vương ma ma đem hài tử ôm đến cho Lý Trì Nguyệt nhìn, gặp qua không ít trẻ sơ sinh nhưng vẫn chưa thấy qua phì đô đô như vậy, da vẻ dĩ nhiên không nhăn nheo, mi thanh mục tú, tướng mạo giống như mẫu thân, ngày sau nhất định cũng tuấn tú, chọc người trìu mến, chí ít Vương ma ma hiện tại yêu thích không buông tay.

Lý Trì Nguyệt cũng ôm đến, chỉ là nhìn một chút, vừa nhìn liền cảm thấy giống Đồ Cửu Mị, con giống mẹ nhiều hơn quả nhiên không sai, tiểu tử này mặt tròn nộn nộn, trái lại nhìn rất dễ gần, ngoại trừ sau khi bị ma ma đánh mấy cái mà khóc lớn thì không ồn ào khóc nháo, trái lại rất hiểu chuyện, bất quá béo tiểu tử này hiện tại ngược lại thoải mái ngủ, vừa rồi đem mẫu thân hắn lăn qua lăn lại không chịu nổi. Lý Trì Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng nhéo một chút gương mặt của tiểu tử béo, phì nộn, giống như một con heo nhỏ.

"Quận chúa muốn ôm sao?" Vương ma ma hỏi, nàng cảm thấy tiểu tử khiến người yêu thích như vậy, đại khái ai cũng muốn ôm một phen.

Lý Trì Nguyệt lắc đầu, mấy ngày nay bởi vì tinh thần khẩn trương cùng Đồ Cửu Mị trôi qua rất bất an, đêm nay tinh thần càng buộc chặt lại công thêm không ăn không uống, sau khi tinh thần thư giãn xuống thân thể cũng hư thoát vô lực.

"Ngươi cho người chuẩn bị nước nóng, ta thanh lý thân thể cho Mị phu nhân." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt Đồ Cửu Mị như trước tái nhợt, nhẹ giọng nói.

"Việc này để Lục Đào đến làm là tốt rồi, quận chúa tối nay cũng rất mệt mỏi, hay là về nghỉ ngơi trước đi." Vương ma ma từ nhỏ chăm sóc Lý Trì Nguyệt lớn lên, biết quận chúa tuy rằng mấy năm nay thể chất so với trước đây tốt hơn không ít nhưng trước đây chiếu cố quận chúa ốm yếu hình thành bóng ma trong lòng nàng, đối với thân thể của quận chúa nhà mình mười phần quan tâm. Lúc quận chúa ra đời, chỉ nặng trên dưới ba cân, giống như tiểu miêu vậy, vẫn có rất nhiều nếp nhăn, thật là xấu xí, lại càng khó nuôi, khóc lóc không ngừng, khiến mấy ma ma hầu hạ đều bị hành hạ. Không giống tiểu tử trong tay, vừa nhìn đã biết là dễ nuôi, sẽ không hành hạ người khác, Vương ma ma nhìn tiểu tử béo tròn trong tay càng xem càng thích, chưa từng thấy tiểu tử tuấn tú như vậy, ngày sau phải mê chết bao nhiêu thiếu nữ đây!

"Không ngại." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Lục Đào lập tức bưng nước nóng tiến đến., khiến Lục Đào vặn khô khăn mặt đưa cho nàng, sau đó cẩn cẩn dực dực thay Đồ Cửu Mị chà lau mồ hôi dính ướt trên gương mặt.

Vương ma ma hướng Lục Đào ra hiệu, ý bảo nàng giúp quận chúa, Lục Đào được mệnh lệnh cũng lập tức dùng khăn mặt chà lau thân thể cùng hạ thân cho Mị phu nhân.

Lý Trì Nguyệt vốn định vốn gầy yếu, hơn nữa rất ít khi chiếu cố người khác, động tác cũng không thạo, không thể so với Lục Đào giỏi giang thành thục, nàng chỉ lau khuôn mặt cùng cổ, Lục Đào thì đã lau xong thân thể cùng hạ thân.

Lý Trì Nguyệt xác định thân thể Đồ Cửu Mị thanh lý sạch sẽ, trời cũng đã sáng, Lý Trì Nguyệt liền cho tất cả hạ nhân đều rời khỏi phòng nàng, thân thể nàng cũng vô cùng mệt mỏi, nàng nhấc tấm chăn nằm xuống bên cạnh Đồ Cửu Mị cùng nhau ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ rất trầm, hai người đều ngủ gần mười hai canh giờ mới tỉnh.

Đồ Cửu Mị tỉnh lại trước, thấy phu nhân đang ngủ bên cạnh, trong lòng có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, sau khi đêm qua nàng liền biết bản thân trong lòng phu nhân so với hài tử trọng yếu hơn, phu nhân đối đãi tốt với nàng không đơn giản là bởi vì hài tử, phu nhân thật sự tốt với nàng, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị cười đến vô cùng hài lòng. Nàng đưa tay sờ khuôn mặt phu nhân ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh nhã trơn bóng, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không biết từ đâu đến, nàng cảm thấy bản thân càng lúc càng thích phu nhân, thích đến hận không thể đem phu nhân khảm vào trong thân thể mình. Không sai, trải qua đêm qua, nàng hiểu được nàng chính là thích phu nhân, vô cùng thích, chưa từng có người nào có thể khiến nàng thích như vậy.

Lúc Lý Trì Nguyệt bị Đồ Cửu Mị sờ khuôn mặt liền tỉnh, nhưng nàng cũng không lập tức mở mắt, thẳng đến Đồ Cửu Mị quấy rầy không chỉ dừng ở phạm vi khuôn mặt của nàng, nàng cảm giác được Đồ Cửu Mị đem đầu ngón tay dời đến trên môi nàng, lúc này mới mở mắt.

"Phu nhân tỉnh?" Đồ Cửu Mị hướng Lý Trì Nguyệt cười đến mị ý lan tràn.

"Có người vẫn luôn quấy rầy ta, ta há có thể ngủ được?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày nói.

"Người ta thích phu nhân mà." Đồ Cửu Mị đỏ mặt nói, nàng vẫn luôn cảm thấy từ thích này sau khi nói ra cảm giác có chút bất đồng.

"Thích? Thích như thế nào?" Trong mắt Lý Trì Nguyệt mang theo mỉm cười hỏi.

"Thích đến thời thời khắc khắc đều muốn cùng phu nhân một chỗ, muốn thân cận phu nhân, muốn cùng phu nhân làm......" Chuyện thân mật, vài chữ sau đó Đồ Cửu Mị thế nào cũng nói không ra miệng, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, bất quá lúc này trong quan niệm của nàng thân mật bất quá chỉ là hôn môi, sờ ngực mà thôi.

"Làm gì?" Lý Trì Nguyệt biết rõ cố hỏi, nha đầu này còn biết xấu hổ sao, nàng còn tưởng rằng nha đầu này sắc đảm lớn đến kinh người.

"Phu nhân còn nhớ lời tối qua đã nói cùng Cửu Mị không, những chuyện đó đều chắc chắn?" Đồ Cửu Mị không đợi phu nhân vặn hỏi liền nhắc lại.

"Vậy cũng không phải toàn bộ đều chắc chắc, đó là sợ ngươi khó sinh, dưới tình thế cấp bách lung tung đáp ứng, không coi là thật." Lý Trì Nguyệt cảm thấy không thể nhận
hết toàn bộ, nếu không thì ngày nha đầu này bò lên đầu nàng sắp đến rồi.

"Phu nhân không thể ra nói lời mà không giữ lời, đây không phải hành vi của người quân tử!" Đồ Cửu Mị giận dỗ bĩu môi.

"Nói cho cùng ta cũng không phải quân tử, ta là tiểu nữ tử." Lý Trì Nguyệt khó có được cũng chơi xấu, phải biết rằng Lý Trì Nguyệt trước kia không phải người thất tín, nhưng tất cả đều nhận hết thì làm sao được, cho nên Lý Trì Nguyệt liền nghĩ mặt dày một lần, nói cho cùng nàng cho đến bây giờ chưa từng chơi xấu qua, ngẫm lại cũng chơi rất vui.

"Vậy cũng không thể gạt người, gạt người là tiểu cẩu." Đồ Cửu Mị nóng nảy rồi, phu nhân hứa dạy nàng chuyện nữ nữ, còn hứa dẫn nàng xuất môn, hứa nàng làm gì cũng không phạt, mọi thứ đối với Đồ Cửu Mị mà nói đều rất trọng yếu, Đồ Cửu Mị cũng không thể mở to mắt nhìn thịt béo đến miệng lại tuột mất.

"Ngươi không muốn nhìn nhi tử ngươi sinh một chút sao?" Lý Trì Nguyệt tự biết đuối lý, liền nghĩ dời đi lực chú ý của Đồ Cửu Mị, nha đầu này đại khái còn có thể nổi giận, tỉnh lại đến bây giờ chưa từng cảm thấy thứ trong bụng đã không còn sao.

"Nhi tử?" Đồ Cửu Mị kinh ngạc hô lên, sau đó lập tức sờ bụng mình, quả nhiên bụng nhỏ lại không ít, sinh chính là nam hài sao? Vừa rồi nàng tỉnh lại, trong mắt là phu nhân, trong lòng cũng đều là phu nhân, thật đúng là đem hài tử trong bụng quên mất, nghĩ đến Đồ Cửu Mị cũng cảm thấy dường như bản thân không phải một mẫu thân tốt, aiz, thật đúng là làm mẫu thân rồi, cảm giác thật là quái dị.

Lý Trì Nguyệt gật đầu, nha đầu này quả nhiên đã quên hài tử trong bụng, trong lòng đều là nàng, rốt cuộc có tính là chuyện tốt không đây?

"Nhi tử không phải nữ nhi?" Đồ Cửu Mị ngữ khí có chút mất mát, nàng thích nữ nhi, nàng còn muốn sinh một nữ nhi giống như phu nhân đây!

Lý Trì Nguyệt liền cho người ôm hài tử đến cho Đồ Cửu Mị xem.

Đồ Cửu Mị nhìn nãi oa trong tay Vương ma ma, béo tròn, cảm giác rất kỳ diệu, thì ra hắn chính là hài tử nằm trong bụng nàng, Đồ Cửu Mị nhéo mặt hắn, khuôn mặt hảo nhiều thịt.

"Vậy hắn gọi là Hạng Dương sao?" Đồ Cửu Mị hỏi.

"Không được, phải kiêng kỵ danh tự của Hoàng Thượng." Lý Trì Nguyệt lúc đó bất quá thuận miệng nói ra, vẫn chưa sâu sắc suy nghĩ, sâu sắc nghĩ liền biết tên này không được, đương kim Hoàng Thượng tên là Lý Lăng Húc, dương kiêng kỵ húc. Nàng có thể không để tâm đem chữ Nguyệt cho nữ nhi dùng, nhưng bệ hạ cũng không thể không kiêng kỵ.

"Vậy Kháp Kháp nên đặt tên gì?" Đồ Cửu Mị hỏi

"Hạng Cảnh Triều, mặt trời mới mọc chi cảnh tất có sức sống." Vạn vật chung tu có nhật, mới có thể kéo dài.

"Thật là dễ nghe." Đồ Cửu Mị cảm thấy phu nhân học thức uyên bác, mẫu thân nàng sinh nhiều nhi tử như vậy nhưng không có ai có cái tên hay, không giống phu nhân đặt tên, vừa nghe đã biết rất lợi hại.

"Dĩ nhiên so với tên ngươi đặt dễ nghe hơn." Lý Trì Nguyệt đến bây giờ vẫn cảm thấy nhũ danh Kháp Kháp này thực sự khó nghe, chỉ mong hài tử này đến lúc đó cũng không nên oán giận mẫu thân hắn lấy nhũ danh khó nghe.

"Gọi nhiều thành quen thôi." Đồ Cửu Mị cảm thấy nhũ danh không cần phải đặt nghe cao quý làm gì.

"Tùy ngươi." Hài tử là Đồ Cửu Mị khổ cực sinh hạ, quyền lợi lấy nhũ danh cho hắn vẫn phải có.

"Phu nhân có cảm thấy thất vọng không, không phải nữ nhi?" Đồ Cửu Mị hỏi.

"Quả thật có chút thất vọng, bất quá nghĩ lại, làm nam tử, trong thời thế này sẽ tương đối có chỗ đứng hơn, chí ít sẽ không bị nhốt trong một biệt viện, văn võ đều có thể chọn." Tựa như nàng, mặc dù thân phận tôn quý thì đã sao, xuất môn cũng phải cải nam trang mới thuận tiện hành sự, nàng quý vì quận chúa. Nếu như là nữ nhi thân phận sẽ rơi xuống một bậc, mang họ nhà chồng cũng không tính là hoàng thân quốc thích nữa rồi, lại không thể kế tục tước vị, Lý Trì Nguyệt cũng sợ nữ nhi ngày sau bị thế tục trói buộc. Tuy rằng trong lòng nàng vẫn thích nữ nhi hơn, cho dù sinh nữ nhi cũng sẽ không khiến nàng chịu ủy khuất, nhưng lại phải thừa nhận, nam tử đương đại so với nữ tử có địa vị hơn, chí ít có bầu trời rộng lớn để bay lượn.

"Cũng đúng." Tuy rằng trong lòng Đồ Cửu Mị cũng có chút tiếc nuối vì không thể sinh một nữ nhi xinh đẹp, nếu không cũng có thể trang điểm cho nữ như giống như muội muội, bất quá cũng không sao cả, nàng không phải còn có phu nhân sao, nàng cũng có thể trang dung cho phu nhân thật xinh đẹp.

"Hắn nhìn giống thịt viện, thật hảo đùa." Đồ Cửu Mị cầm khuôn mặt phì nộn của hài tử, thịt thịt, mềm nhũn, cảm xúc thật tốt.

"Người khác đều nói hắn giống ngươi." Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, nào có mẫu thân nào nói nhi tử của mình giống thịt viên, tuy rằng nàng cũng hiểu được một đoàn thịt phì nộn quả thật có chút giống như thịt viên, đại khái là do Đồ Cửu Mị ăn quá nhiều thịt viên đi.

"A?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện