Ngọ thiện là do Trương má má mang lên, một nửa mặn, một nửa chay, hiển nhiên là vì hai người tỉ mỉ chuẩn bị.
Chỉ là lúc dùng bữa Trương má má vẫn đứng ở bên cạnh không lui xuống, khiến Đồ Cửu Mị có chút áp lực, ăn thịt cũng không thấy ngon.
"Trương má má không phải là ngươi vẫn chưa ăm chứ? Nếu như chưa ăn, vậy thì ngồi xuống cùng ăn với bọn ta đi." Lý Trì Nguyệt khinh phiêu nói với Trương má má. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||
Trương má má vừa nghe quận chúa nói như vậy lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của quận chúa, nàng là nô tài có mười lá gan cũng không dám cùng quận chúa ngồi đứng ngang hàng cùng nhau dùng bữa, hiển nhiên là quận chúa muốn nàng lui xuống.
"Quận chúa, lão nô cũng không phải cố ý gây trở ngại ngài cùng Mị phu nhân dùng bữa, nhưng lão nô vẫn có vài câu muốn nói. Quận chúa có ái nhân chúng nô tài cũng vui mừng cho quận chúa, người cùng Mị phu nhân như quyến lữ tân hôn, khó tránh khỏi ân ái triền miên bất quá quận chúa thể chất hư nhược, vẫn nên tiết chế một chút." Trương má má có tuần tự mà nói ra, nàng vì quận chúa cùng Mị phu nhân pha trộn không ăn bữa sáng canh cánh trong lòng, quận chúa bỏ bữa đối với Trương má má mà nói đều là đại sự, thiên đại đại sự.
Xem ra nô bộc quá trung tâm cũng có chỗ không tốt, ngay cả chút việc tư cũng muốn quản, nhưng người ta có lòng tốt lo lắng cho ngươi quả thật là trung tâm, muốn trách tội cũng không thể nào trách được. Chỉ là nàng bản thân nhu nhược bị người khác một lần lại một lần nhắc nhở thực sự làm cho nàng không thoải mái, cũng đã nhiều năm như vậy rồi Lý Trì Nguyệt cảm thấy thân thể cùng người bình thường không có gì bất đồng, bất quá những ma ma này trông gà hoá cuốc mà thôi, hơn nữa nàng vô cùng không thích chuyện phòng the của nàng bị người khác bàn luận. Còn có, tân hôn quyến lữ từ này nghe vào cứ thấy sao ấy.
Đồ Cửu Mị ở bên cạnh nghe được vừa thẹn vừa sợ hãi, nàng mới khi dễ phu nhân một hồi đã rất tiết chế rồi, bất quá phu nhân thể chất dường như có chút nhược, thảo nào Trương má má lại lo lắng, xem ra vẫn nên tẩm bổ thân thể phu nhân thật tốt, tối qua nàng cẩn cẩn dực dực chỉ sợ đem phu nhân phá hủy, dù sao phu nhân thoạt nhìn rất nhu nhược.
"Bản quận chúa tự có chừng mực, không cần các ngươi dạy ta phải làm thế nào, ngươi lui xuống đi." Lý Trì Nguyệt ngữ khí lạnh lùng.
Trương má má nhìn thấy quận chúa nhà mình vẻ mặt băng lãnh không dám không dám nói gì nữa, chỉ đành lui ra, ngẫm lại cũng đúng, quận chúa nhà nàng làm việc luôn luôn có chừng mực hẳn là không đến mức không biết tiết chế mệt mài quá độ, nàng quan tâm nên tất loạn, rối loạn nên mới dám đàm luận chuyện khuê phòng của quận chúa, thảo nào quận chúa mất hứng.
"Trương má má cũng là quan tâm thân thể của ngươi." Đồ Cửu Mị đối với tâm tình của Lý Trì Nguyệt trái lại rất mẫn cảm, lập tức vì Trương má má nói tốt.
"Thân thể ta hiện tại không bệnh không đau, có cái gì phải lo lắng, bất quá là lúc nhỏ thế chất kém, chẳng lẽ còn không cho phép khỏe lên sao?" Lý Trì Nguyệt ghét nhất bị người khác lấy nàng thể nhược ra nói, lúc nhỏ ốm yếu nàng đã phiền thấu rồi, nhưng hiện tại thân thể tốt hơn, người khác vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại, nàng làm sao lại nguyện ý nghe đây!
"Nói là như vậy nhưng phu nhân thoạt nhìn chính là có chút nhu nhược...." Đồ Cửu Mị cười lấy lòng, xem ra phu nhân không thích người khác nói thân thể nàng không tốt, quả nhiên người thiếu cái gì sẽ lưu ý cái đó.
"Nhu nhược sao? Tối qua không phải ngươi cầu xin tha thứ muốn từ bỏ sao?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi.
"Phu nhân....." Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân trên bàn cơm lại nhắc đến việc này lập tức nhớ đến hình ảnh đêm qua, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, còn âm thầm nhìn một chút An Nhi đang đứng bên cạnh, cũng may An Nhi vẫn mặt không biểu tình giống như không nghe thấy. Đồ Cửu Mị cảm thấy phu nhân sao lại có thể giữa ban ngày dùng vẻ mặt chính kinh để nói đến chuyện này, nói cho cùng, không phải phu nhân lúc sau cũng nói đừng tiếp tục đó sao!
Cũng may lúc này Vương ma ma ôm tiểu thế tử vào, Vương ma ma mỗi ngày đều có bế Hạng Cảnh Triều đến cho Lý Trì Nguyệt xem một chút.
Lý Trì Nguyệt tâm tình tốt thì sẽ trêu đùa một phen, hài tử vừa khóc nàng liền bảo Vương ma ma lập tức bế đi, mà Đồ Cửu Mị bị Tiền ma ma gọi đi
làm khôi phục hậu sản nên chỉ vội vã thoáng nhìn cũng không chơi đùa với hài tử nhiều như Lý Trì Nguyệt. Đồ Cửu Mị vốn là tâm tính hài tử, đột nhiên mang thai làm mẫu thân căn bản không có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa cũng không phải tự mình nuôi nấng không sớm chiều ở chung cho nên đối với tiểu tử mập này một chút tự giác của người làm mẫu thân cũng không có, nhưng mà đau đớn khi sinh vẫn còn khắc sâu.
"Phu nhân, ngươi xem Kháp Kháp, dường như càng lúc càng phì rồi, mập mạp, thật đúng là càng lúc càng giống thịt viên." Đồ Cửu Mị nhéo má nhi tử, da thịt mềm nhẵn thật là hảo sờ, tiểu tử này từ lúc sinh ra đã mập, hiện tại càng lớn càng mập, so với heo còn mập hơn, Đồ Cửu Mị âm thầm cảm thán.
Vương ma ma nhìn Mị phu nhân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tuấn tú của tiểu thế tử, trong lòng đau muốn chết, Mị phu nhân hạ thủ cũng không phân nặng nhẹ, đây chính là thân sinh nhi tử của nàng a.
"Ngươi thích ăn cái gì, hắn liền giống cái đó!" Lý Trì Nguyệt gật đầu, phì tiểu tử này quả thật càng lúc càng phì rồi, có người nói hắn dễ nuôi, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, đều là thùng cơm giống như mẫu thân hắn vậy, cũng không thích khóc, phấn nộn một cục, trái lại chơi rất vui.
"Mị phu nhân, điểm nhẹ!" Nếu không phải quận chúa ở đây Vương ma ma thật muốn từ trong tay Mị phu nhân cướp tiểu thế tử lại, nào có mẫu thân nào nhéo mặt hài tử của mình như vậy, hết lần này tới lần khác tiểu tử ngốc kia lại hoàn toàn không biết bản thân bị mẫu thân khi dễ, còn ngây ngốc cong mắt mà cười.
"Kháp Kháp, phu nhân là mẫu thân của ngươi, ta là di nương của ngươi, ngươi cần phải nhận rõ." Đồ Cửu Mị ôm Hạng Cảnh Triều để hắn nhìn Lý Trì Nguyệt, sau đó căn dặn, Đồ Cửu Mị mỗi lần bế Hạng Cảnh Triều đều phải căn dặn một lần.
Lý Trì Nguyệt vung lên khóe miệng, nàng làm sao không biết tâm tư của Đồ Cửu Mị, còn không phải là đau lòng nàng không thể sinh đẻ sao, nha đầu này tuy rằng háo sắc nhưng trong lòng trái lại rất hướng về nàng.
Vương ma ma nghe vậy trong lòng cũng là vui vẻ, không uổng công quận chúa sủng ái Mị phu nhân, nàng trái lại hiểu được tri ân.
"Hắn vẫn nên gọi ngươi là nương, không phải di nương." Lý Trì Nguyệt không ngại cho người nàng sủng ái một chút ân trạcch, dù sao hài tử này quả thật là do Đồ Cửu Mị khổ cực sinh ra.
"Thực sự? Dường như không hợp quy củ!" Đồ Cửu Mị lo lắng nói.
"Ở đây ta là lớn nhất, lời nói của ta chính là quy củ." Lý Trì Nguyệt từ trước đến nay vẫn luôn biết rõ quyền thế có bao nhiêu hữu dụng.
"Nói như vậy, ta là nương của Kháp Kháp, phu nhân là mẫu thân." Kháp Kháp chính là hài tử chung của nàng cùng phu nhân, nghĩ đến đây Đồ Cửu Mị cảm thấy hảo ngọt ngào.
"Tùy ngươi." Lý Trì Nguyệt cũng vươn tay nhéo một chút gương mặt phấn nộn của Hạng Cảnh Triều, Hạng Cảnh Triều bị trêu đùa liền nở nụ cười.
"Cầu kiến cầu kiến ta có chuyện gì đây?" Trương má má mạn bất kinh tâm hỏi, bất quá là một năm không gặp nha đầu này, nha đầu này trái lại thay đổi không ít, có cảm giác thoát thai hoán cốt giống như thay đổi thành một người khác.
"Nô tỳ vào làm ở phòng thu chi ở ngoại trang đã ba tháng, không biết có phải là học thức hữu hạn hay không, ta vẫn luôn cảm thấy số sách vấn đề vấn đề, cho nên đặc biệt đến bẩm báo, đây là số sách ta không rõ, xin ma ma xem qua." Lục Sa nói xong, liền đem một quyển sổ đưa cho Trương má má.
Trương má má mang sổ sách đến cho quản gia đắc lực, quản gia vừa nhìn lập tức biết được xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên có người thừa cơ trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, ngầm thu lợi trên sản nghiệp ngoại trang của quận chúa, quả thực chính là ác khi khi chủ, tội không thể tha.Phải biết rằng Trương má má hận nhất người khác đối với quận chúa bất trung, lần này lại bận rộn rồi.