Khi ánh sáng bắt đầu len qua các ngõ ngách trong lều, nàng biết thời gian của mình đã hết. Lễ tế sắp đến, nhưng chết vẫn còn hơn bị chà đạp dưới thân tên Bình Vương đó.
Một tên canh gác hùng hổ đi đến chỗ nàng. Nàng hoảng hốt bò lui về sau giường. Vẻ mặt chịu đựng của hắn, và cả mấy tên khác trong phòng bỗng dưng đổi thành vẻ mặt hào hứng.
"Lễ tế đến rồi. Anh em, mau lột trần tiên nữ!".
Nàng nghĩ mình nghe nhầm!
Nhưng không, tên cầm đầu thô bạo cầm lấy một bên vạt áo của nàng xé toạt ra. Nàng thất kinh. Bọn chúng bắt đầu vây lại chỗ nàng. Nàng vội vã nằm xuống cuộn tròn mình ở trong chăn, yếu ớt kháng cự.
"Đừng qua đây! Đừng qua đây!" - Nàng ra sức cầu khẩn - "Làm ơn tha cho ta! Tha cho ta!".
Nhưng bọn họ vẫn thô bạo túm lấy nàng, xé bất cứ thứ gì mà bọn họ cầm được nắm được. Nàng đau đớn, tuyệt vọng kêu gào, nhưng bọn họ không hề buông tha. Cả người nàng thấy lạnh buốt, nàng co ro, cố che giấu hết những gì có thể che giấu. Nước mắt của nàng thấm ướt đẫm tấm nệm dưới thân. Bọn họ nâng nàng lên bắt đầu nhét nàng vào một cái hòm, nhưng không có nắp đậy, không có gì che chắn.
Nàng xấu hổ mà nhắm mắt, không còn mặt mũi để nhìn đời nữa. Nàng chỉ muốn chết đi cho xong. Dọc đường đi lên tế đàn, nàng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chà trên thân thể nàng, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Cuối cùng, bọn họ đặt nàng lên bục tế, đồng thanh đọc những câu kinh cầu nguyện. Nàng chỉ ước có thể giống như trong những trang sách, sau khi đọc xong bọn họ sẽ thiêu trụi nàng, để linh hồn nàng được thanh thản.
Nàng nằm ở đó, vừa tuyệt vọng lại vừa trơ trọi. Quán Phong, sao ngài không đến cứu ta? Không phải ngài luôn nói sẽ bảo vệ cho ta sao? Tại sao ngài không đến cứu ta?
Nàng bắt đầu oán trách hắn. Nàng khóc, mỗi ngày một to hơn để át đi tiếng kinh của bọn họ ở bên tai.
Khi Phùng Quán Phong đến được doanh trại của bọn chúng, hắn mau chóng nhận ra bọn người này đang tế nàng. Vẫn còn may, vẫn chưa quá trễ.
Hắn tự nhủ.
Nhưng hắn biết thừa, cái lễ tế này nó quái đản như thế nào.
Những tên lưu manh này, bọn chúng đã động chạm đến nàng. Bọn chúng dám động chạm đến nàng sao? Máu trong người hắn sục sôi.
Phía sau Đông Du ra hiệu, muốn nói có tấn công ngay không. Hắn phẩy tay.
Không, hắn sẽ tự mình chiến đấu. Hắn sẽ không để ai được phép trông thấy nàng một lần nữa.
Tay hắn lăm lăm cây kiếm tiến về phía tế đàn. Hắn sẽ gϊếŧ chết bọn chúng, đích thân móc mắt từng đứa một. Không để thoát tên nào.
Lửa giận trong lòng hắn bốc lên nghi ngút. Một mình hắn lăn xả vào giữa một đám người to xác. Ngoài to xác ra bọn bay còn có thể làm gì? Hắn muốn chửi rủa muốn phanh thây từng đứa một.
Bọn phản tặc này bặm trợn, hoang dã, không hề mặc áo giáp. Chỉ một đường kiếm của hắn là đã đủ moi ruột cả chục tên. Nhưng đối với hắn, thế vẫn là chưa đủ, thế vẫn là chưa đủ.
Đám người Đông Du ở ngoài biết rõ tính khí của hắn, đi theo hắn lâu năm còn có cảnh dã man nào mà chưa từng chứng kiến. Máu tanh túa ra từ lưỡi kiếm của hắn. Những đường kiếm này đều chí mạng, đều cắm rất sâu. Nội tạng của bọn chúng theo máu tươi mà tung ra ngoài hết. Đông Du trợn tròn mắt nhìn, bọn chúng đã làm gì mà khiến ngài tức giận vậy?
Dĩ nhiên, đám người thô bỉ to xác đó đối với Thành chủ đại nhân chỉ là muỗi. Bọn chúng chỉ được cái vóc dáng hù người là giỏi nhưng không đủ nhanh lẹ để né các đường kiếm của hắn, cũng không đủ dứt khoát để tấn công được hắn.
Chẳng mấy chốc, mùi tanh đã xộc lên khắp nơi đó, máu nhuộm đỏ cả nền đá trắng tinh.
Rồi ngay khi tên cuối cùng bị hạ gục, hắn buông kiếm, tiến lại gần cái hòm. Biểu cảm lập tức thay đổi, từ lạnh lùng trở thành chua xót.
"Ta xin lỗi, ta đến trễ, ta đến đón nàng đây!".
Phùng Quán Phong cởi tấm áo choàng của hắn ra đắp lên người nàng.
Nàng nhoài người ôm lấy hắn, hắn liền nhanh tay quàng ra sau lưng.
"Quán Phong! Quán Phong!" - Nàng cứ mơ hồ gọi tên hắn, thân thể vẫn còn đang run rẩy.
Hắn ghim chặt lấy người nàng, bó tấm áo choàng trên người nàng chặt hơn bó gối, ôm cả người nàng gọn trong vòng tay hắn.
"Tổng cộng có 288 tên. Các ngươi phải móc mắt từng tên một, mang về cho đủ 288 cặp mắt về cho ta!".
Đông Du chưa từng nhận được chỉ thị nào từ hắn biếи ŧɦái đến như thế. Cả đám nhìn bãi máu tươi chan lẫn với các loại tiết dưới đất không rét mà run, còn phải móc mắt sao?
Hắn cho nàng ngồi lên ngựa rồi thúc ngựa trở về thành.
Ngọc Diệp chưa bao giờ cảm thấy Nguyệt Vọng Viện của nàng lại ấm áp như vậy. Phùng Quán Phong còn tâm lý đến mức đuổi hết đám gia nô là nam ra ngoài, chỉ cho phép nữ giai nhân ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Sau khi nàng được tắm rửa sạch sẽ,