Nàng ốm liệt giường kể từ sau ngày hôm đó. Đông Du đã tìm thấy nàng nằm ngủ trên đất lạnh. Như vậy cũng hay, nàng sẽ không phải nhìn thấy những cảnh khiến nàng thấy bất công thay cho nàng hay Bảo Bảo.
"Phu nhân, có Mã Hoàng tướng quân đến thăm người!".
A Tú còn chưa nói hết, Mã Hoàng đã chạy vào ngồi bên giường nàng.
"Người nàng nóng quá. Người uống thuốc gì chưa?" - Hắn nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ của nàng.
Ngọc Diệp chậm chạp lắc đầu. Mấy ngày nay A Tú có cố đi gọi đại phu, nhưng không có ai tới. Chắc đều nghĩ, nàng không chết được.
"Bọn người khốn nạn. Bọn chúng thật sự đối xử với nàng như thế sao?".
Nàng lần đầu thấy có một nam nhân xót thương mình như vậy. Không hiểu sao, mỗi lần ở gần Mã Hoàng nàng đều muốn bật khóc. Chắc là đã quá lâu rồi nàng chưa cảm nhận tình yêu rõ ràng từ ai như vậy. Nàng hiện giờ như một cái cây héo cằn, chỉ cần một giọt nước rơi xuống cũng khiến nàng cảm động phát khóc.
"Đừng lo, ta có mang thêm thuốc đến cho nàng. A Tú đang đi nấu rồi, sẽ mang lên ngay thôi!".
Hắn đỡ nàng ngồi dậy, kê một cái gối dưới lưng nàng.
Khi A Tú mang chén thuốc vào, Mã Hoàng cầm lấy chén thuốc, cẩn thận khuấy đều, thổi hơi rồi mớm cho nàng.
Hắn mang đến cho nàng sự ấm áp. Một sự ấm áp cần thiết nhất.
"Uống hết chén thuốc này, tối nay nàng sẽ đủ khoẻ để ra khỏi thành cùng với ta!".
Ngọc Diệp kinh ngạc.
"Ra khỏi thành ư? Chúng ta sẽ chạy trốn ngay đêm nay sao?".
Nàng chỉ mong đến ngày rời đi. Nàng sợ lắm, nàng sợ cứ mỗi khi bước chân ra khỏi cửa lại nghe thấy tiếng rì rầm khen đứa con mới chào đời của bọn họ, nàng sợ trông thấy bọn họ cười hạnh phúc, còn nàng thì bị bỏ lại đây.
Nàng sợ lắm.
"Đêm nay chưa được... Ta vẫn đang nghĩ cách. Kinh Châu Thành thật sự canh gác quá nghiêm ngặt. Nếu như nàng có thể lấy được một lệnh bài từ chỗ hắn. Mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều".
Nàng không nén được sự buồn bã, nàng không thể kiên nhẫn nhiều hơn nữa. Dạo gần đây nàng cứ mơ thấy Bảo Bảo, nó đang oán trách nàng.
"Sẽ có cách thôi. Đêm nay là Tết Nguyên tiêu, nàng có thể trốn ra ngoài được không? Ta sẽ chờ nàng ngoài cổng thành, chúng ta cùng đi thả đèn hoa đăng nhé".
Nghe đến hoa đăng, nàng không khỏi mừng rỡ. Nàng chưa thấy những thứ đó bao giờ.
"Ta không thể ở đây lâu được. Đêm nay ta sẽ chờ nàng nhé!".
Hắn đặt bát thuốc đã trống trơn xuống bàn, lại đi nhanh như cái cách hắn đã tới.
Trong lòng nàng bỗng ngập tràn niềm háo hức. Nàng cảm thấy mình vui như một đứa trẻ nhỏ. Đó cũng là lần đầu tiên nàng ra ngoài trong năm mới. Nàng biết có một người sẽ chịu giúp nàng.
"Phu nhân điên rồi sao? Thành chủ mà biết chuyện này..." - Đông Du chết khiếp khi nghe nàng muốn hắn giúp.
"Thành chủ đang bận chăm con, sẽ không có thời gian xem ta đang ở đâu đâu. Ngài ấy đã lâu đã để mặc ta chết mòn ở Thanh Linh cung rồi!".
Đông Du xem như đã xuôi xuôi rồi. Đêm đó, Ngọc Diệp cất công lục tung phòng lên tìm những món đẹp nhất để ra ngoài du xuân.
Đến Đông Du khi trông thấy nàng cũng bị loá mắt.
"Phu nhân đi sớm về sớm nhé!" - Hắn căn dặn nàng.
Mã Hoàng không hề lừa nàng. Hắn đã ở trên ngựa chờ nàng từ sớm.
Rời khỏi Kinh Châu cung ảm đạm, nàng trông thấy Kinh Châu thành tráng lệ ở trước mắt. Nơi đâu cũng tràn ngập đèn hoa, đúng là có không khí lễ hội.
Mã Hoàng đưa nàng đi ăn ở tửu lâu ngon nhất. Nàng thích gì hắn cũng đều mua cho nàng. Hắn còn mua cho nàng đèn hoa đăng, là một bông hoa màu xanh rực rỡ khác với những cái đèn khác màu đỏ của mọi người.
Đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bỏ lại mọi chuyện ở Kinh Châu Thành. Nàng có thể thoải mái cùng với Mã Hoàng đi xem múa lân, đi xem mọi người trên đường làm xiếc, xem múa kịch. Không khí bên ngoài cung thật sự rất huyên náo.
"Phương Bội, nàng thật sự không nhớ gì trước kia sao?" - Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu. Nàng không nhớ được, không cách nào nhớ ra, không thể nào nhớ.
"Vậy cũng được. Ít nhất hôm nay được thấy nàng vui cười, lòng ta mới cảm thấy dễ chịu một chút. Nàng biết không, những ngày trước ta trông thấy nàng xanh xao, vẻ mặt tiều tuỵ, không có lấy một tí sức sống nào. Ta luôn tự trách. Ta trách bản thân khi xưa đã không quyết liệt hơn, phản đối nàng đi cầu hoà thì có thể đã không xảy ra cơ sự ngày hôm nay!".
"Không sao đâu, đây là duyên nợ mà ta phải trả thôi. Không liên quan gì đến ngài cả. Nhưng ta thật sự rất biết ơn ngài, từ lúc Bảo Bảo ra đi, ta chưa từng sống ngày nào đúng nghĩa được sống...".
Hắn dẫn nàng đến bên bờ hồ. Mặt nước hồ đều toàn là những đèn hoa sáng lấp lánh. Cảnh tượng này thật sự quá đẹp.
"Phương Bội, nàng hãy cầm theo chiếc đèn này, thả hết đi những tâm tư,