"Thành chủ đại nhân giá lâm!".
Tiếng hô đó như sét đánh giữa trời quang. Kinh Châu Tri phủ đại nhân rất mong được hiếm nghe thấy cái tên này. Không ai muốn dây tới hắn cả. Có trời mới biết được tại sao đêm qua lại có một đám thích khách xông vào Thành phủ hành thích hắn, rồi lại chạy về Phủ của hắn chạy thêm mấy vòng để mọi người trong thành đều thấy. Nếu đó là người của triều đình, thì ít ra mấy người đó phải đánh động trước với ông một tiếng chứ, hoặc không thì cũng đừng làm mọi thứ loạn đến vậy chứ? Triều đình cứ phái thích khách đến thì ông trở thành tội đồ à?
Tệ hơn nữa, điều này có khi cho hắn cơ hội đến khám xét và vạch tội ông đang che giấu vị tiên nữ mà hắn cần tìm.
Lúc này, khi đứng trước ngưỡng cửa, nhìn thấy đoàn binh lính tinh nhuệ của Thành chủ bước vào sân, Khinh Nhi cảm thấy vô cùng tức giận. Hơn ai hết, cô hiểu cả phủ này đang phải gánh chịu chuyện gì, tiểu thư của cô đang phải gánh chịu chuyện gì, và vì ai.
Vào lúc đó, Ngọc Diệp cũng đang rất hoang mang khi Quán Phong đột nhiên tới phủ, thì thấy Khinh Nhi đang hậm hực tiến đến chỗ của nàng.
"Ngươi đúng là thứ đàn bà ti tiện. Ngươi còn mặt mũi ở chỗ này sao? Ngươi ở đây sẽ khiến Thành chủ đại nhân có cớ để trách phạt Tri phủ đại nhân, đã vậy rồi ngươi còn cướp mất thanh mai trúc mã của tiểu thư nhà ta. Ngươi còn muốn gì nữa đây? Thành chủ đại nhân có gì không tốt? Mà khiến ngươi phải đi tranh giành với tiểu thư nhà ta?" - Khinh Nhi lớn tiếng quát tháo.
Ngọc Diệp ngẩn người. Nàng còn chưa kịp tiêu hoá hết những lời mà Khinh Nhi vừa nói. Thiên Dịch là thanh mai trúc mã của Băng Lan sao? Vậy hôn ước mà Thiên Dịch từng nói với nàng là của hắn và Băng Lan à? Vậy những ngày này Băng Lan đau lòng như vậy... là vì...
"Khinh Nhi, cô bình tĩnh lại đi! Băng Lan đã không muốn để cho tiểu thư biết. Cô còn cứ muốn làm lớn chuyện lên làm gì chứ?" - A Tú ra sức khuyên nhủ Khinh Nhi.
Còn nàng ngồi phịch xuống ghế. Thảo nào những ngày này, Băng Lan luôn né tránh nàng. Nàng quá vô tâm rồi, còn suốt ngày nô đùa, dính một chỗ với Thiên Dịch.
Băng Lan có ơn với nàng. Nàng rước cho nhà họ một phiền phức lớn, lại khiến nàng ta phải đau lòng.
Còn có tội lỗi nào lớn hơn được nữa chứ?
"Vậy... cô muốn ta phải làm sao...?".
A Tú khẩn trương.
"Tiểu thư, cô không cần phải nghe theo lời của con tiện nô này".
Khinh Nhi không màng đến A Tú vẫn điên cuồng gào thét.
"Còn muốn thế nào nữa? Cô phải quay về chỗ của Thành chủ, trả thiếu gia Thiên Dịch về cho tiểu thư của ta! Đó là cách duy nhất mà cô có thể trả ơn cái nhà này".
"Hỗn láo!" - A Tú lớn giọng nạt lại.
"Đủ rồi, A Tú" - Nàng nói.
Những chuyện này đều do nàng gây ra, thì tự nàng phải gánh chịu thôi.
"Ta biết ta phải làm gì rồi".
"Tiểu thư!" - A Tú cố ngăn nàng nhưng đã không còn kịp nữa.
Băng Lan, Thiên Dịch và cả tri phủ đại nhân đều đang ở trong chánh điện tiếp Phùng Quán Phong. Nàng đứng từ xa, nghe thấy tiếng của bọn họ vọng ra ngoài.
"Ta nghe nói đám thích khách kia đang ở phủ của ngài" - Giọng Phùng Quán Phong uy nghiêm đến mức nàng khó có thể nhận ra. Trầm và đặc.
Tri phủ đại nhân bật cười.
"Thành chủ, ngài nói đùa rồi. Ta thậm chí còn không biết đám thích khách đó từ đâu đến".
"Ý ngài là sao? Ý ngài là ta vu khống cho ngài à? Có bao nhiêu người trong thành đều thấy hôm qua đám thích khách trốn chạy vào trong phủ của ngài".
Tri phủ đại nhân hơi ngập ngừng.
"Ta xin thề ta không hề giấu đám thích khách đó..."
"Ngài dám cho ta lục soát phủ của ngài không?".
Tri phủ đại nhân vừa mới bị mắc bẫy.
Ngọc Diệp cảm thấy đã đến lúc mình phải xuất đầu lộ diện rồi.
"Ta có thể làm chứng, ở đây hoàn toàn không có người mà ngài muốn tìm".
Phùng Quán Phong nhướn mày đầy châm biếm.
"Ta nghĩ cậu biết rõ nhất người ta muốn hiện có đang ở đây hay không".
"Quán Phong..." - Nàng đánh tiếng, rõ nhỏ nhẹ.
"Ngọc Diệp, nàng làm gì ở đây thế?" - Thiên Dịch giống như muốn dùng cả thân che đi nàng.
"Ta sẽ không gả cho chàng nữa" - Ngọc Diệp nói - "Ta sẽ theo Quán Phong về... Ta không muốn gây thêm rắc rối".
"Nàng điên rồi sao? Hắn...".
Phùng Quán Phong thô lỗ đẩy Thiên Dịch sang một bên và ôm chặt lấy nàng.
"Nàng đây rồi! Nàng đây rồi!".
Hắn siết chặt nàng khiến vai nàng lại nhói lên đau đớn.
Phùng Quán Phong chỉ hi vọng đây là thật. Đừng là mơ. Hắn thật sự rất nhớ, rất nhớ nàng. Mùi hương thanh ngọt như cam pha lẫn với mật ong này đã cho hắn biết đây hoàn toàn là thật. Hắn phải giữ thật chặt lấy nàng.
"Ngài có thể tha cho bọn họ có được không?".
Nhưng thay vì có thể trông thấy nàng vui mừng, hắn lại thấy nàng chảy nước mắt, nàng quỳ rạp xuống dưới chân hắn.
"Thành chủ, xin ngài hãy tha cho bọn họ!".
Cả người nàng run lên, nàng đang sợ hãi sao? Nàng sợ hắn? Việc này từ đâu tới. Trước đó, nàng còn ngây thơ, đùa giỡn