Mỗi ngày trong phòng bệnh người tới liên tục không dứt, tính cách không được tự nhiên chết tiệt của Đường Mộ sau ba ngày nhịn rốt cuộc, phá công!
“Các người cũng không thể ra ngoài thảo luận?”
Nhìn Đường lão đại cùng Đường lão gia tử hai cha con ở trong phòng bệnh nói chuyện hào hứng. Đường Mộ trực tiếp rống lên. Đây là người trong nhà, không có chừng mực cũng không có gì. Là người ngoài hắn còn ngại ngùng, nhưng là người của Đường gia, hắn thật sự không cần phải cố kỵ.
“Tiểu Mộ, vẫn còn không thoải mái sao? Đừng ghét bỏ đại bá phiền, đại bá hôm nay đến thăm con, ngày mai phải xuất ngoại một chuyến, đại ca con hiện đang bận công việc không ai quản lý, đại bá bận a!”
Đường lão đại cảm thấy mình thật oan! Ông đến thăm tiểu tử này, không nghĩ tới sẽ gặp lão nhân nhà mình, liền hàn huyên vài câu, vì thế đã chọc cho tổ tông sống nhà mình tạc mao. Hảo tâm bị sét đánh. Thật sự những phá tiểu tử này thực ép buộc người a!
“Tiểu tử, cho chúng ta ngồi xuống một chút đi, vội vã đuổi chúng ta làm gì? Hừ, con cứ như vậy không chờ gặp lão nhân ta! May mà lão nhân ta cố ý từ thạch viện trở về!” Đường lão gia tử như có ý cười chế nhạo.
Kỳ thật đi! Ông thật là đến chế giễu! Sau khi biết Đường Mộ không có vấn đề lớn gì, ông vẫn cố ý vội trở về, chính là đến xem hắn bị thương rốt cuộc là bộ dáng gì! Nhưng khi nhìn thấy hình tượng mới của Đường Mộ sau khi bị thương, thật sự nhịn không được muốn ép buộc một chút!
Khó được a! Tiểu tổ tông này của Đường gia sẽ có một ngày này, nếu không kiếm lại đủ vốn không phải rất có lỗi hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
“Ông nội, nếu như ông không ngại con ở bệnh viện thêm mười ngày nửa tháng, mọi người cứ tiếp tục!” Hắn khỏe như vậy cũng sẽ bị một đống di chứng sau loạn thất bát tao.
“Tiểu Mộ…” Đường lão gia tử le lưỡi, chuyện này ông thật sự không biết.
“Ông nội, Mộ cần hoàn cảnh tốt để khôi phục, bằng không sẽ có di chứng, não bị thương tình huống gì cũng có thể xảy ra!”
Thẩm Lãng bất đắc dĩ giải thích tính nghiêm trọng của vấn đề cho lão ngoan đồng này. Y cảm thấy trước đây hai ông cháu này ở chung bình thường, giờ xem ra quả thực chính là không quá đáng tin! Cháu trai bị tai nạn xe nằm viện, ông nội cư nhiên chạy tới chế giễu, có lẽ chỉ có Đường gia này đối với tôn tử thái quá như vậy đi!
“Vậy sao! Vân Sơn không nói với ta a, sẽ có di chứng gì, sẽ bị ngớ ngẩn hay là bị đần độn?” Đường lão gia tử vừa mở miệng ra vốn không có lời hay ho gì.
“Ông nội, nguyện vọng của ông có khả năng sẽ không thành, con sẽ không bị ngớ ngẩn cũng sẽ không bị đần độn, uổng công ông cao hứng một hồi rồi!”
Đường Mộ trải qua mấy ngày nay, mấy vết thương nhỏ trên người đỡ hơn nhiều, tình trạng choáng váng cũng đỡ hơn không ít, nhưng thấy đám người này, hắn cảm thấy đầu lại choáng váng.
“Ai u! Thật đúng là uổng công cao hứng một hồi, nếu không có bị ngớ ngẩn hay bị đần độn, vậy không có gì hay nói, vậy ta đi đây! Ta đi về! Đi thôi, đại huynh đệ, chúng ta trở về!” Đường lão gia tử vẫy gọi Thẩm lão gia cùng quay về vẫn chưa nói được ba câu, chuẩn bị trở về.
“Ông nội, ông vẫn là trở về thạch viện sao?” Thẩm Lãng đứng dậy nhìn Thẩm lão gia tử chuẩn bị rời đi, nhìn qua tình trạng tốt hơn không ít.
“Ân, ta vẫn là trở về thạch viện với Đường gia gia của con, trong nhà dù sao cũng không có việc gì, ở đó không khí tốt, còn có thể rèn luyện thân thể, nhất cử lưỡng tiện, con chăm sóc Tiểu Mộ cho tốt là được, không cần lo lắng cho ta! Tiểu tử, lần sao ta lại nghe nói con không chăm sóc Tiểu Mộ tốt, ta sẽ trở lại dạy dỗ con một khóa thật tốt, để cho con biết nam nhân phải chiếu cố người yêu của mình như thế nào cho tốt! Có biết hay không?”
Đối với chuyện Đường Mộ gặp chuyện không may, Thẩm lão gia tử thực sinh khí. Không nói hai lời liền nhận định nguyên nhân là do Thẩm Lãng không chiếu cố người yêu tốt, hung hăng phê bình Thẩm Lãng không thôi. Lúc biết Đường Mộ đua xe là bởi vì hai vợ chồng cãi nhau mà xảy ra chuyện, Thẩm Lãng thiếu chút nữa bị dạy dỗ rớt một tầng da. Khóa chính trị suốt bốn tiếng đồng hồ.
Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay Thẩm Lãng bị mấy người Thẩm gia thay phiên dạy dỗ, từ lão gia tử, tới Văn Địch, rồi tới các huynh đệ tỷ muội trong nhà. Ngay cả Thẩm Tiêu đi công tác ở nước ngoài cũng gọi điện về dùng ba tấc lưỡi hung hăng phê bình y không ngừng. Từng người một ép buộc y tới thông suốt, Thẩm Lãng mấy ngày nay, tổng kết ra một kết luận, chuyện cãi vã này nhất định không thể lại diễn ra. Bằng không lần sau, y đại khái sẽ bị lão gia tử áp giải tới quảng trường Thiên An Môn trước mặt nhân dân toàn quốc đọc kiểm điểm.
“Con đã biết, ông nội, loại chuyện này con nào có trái tim lại thừa nhận lần thứ hai a!”
Thẩm Lãng cười khổ với lão gia tử nhà mình. Y thật sự không thể tưởng tượng, xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, y có thể phát điên hay không.
“Cho nên, đừng