Đường Mộ bĩu môi một cái: "Không loại bỏ khả năng này."
Hắn từ trước tới giờ không phải là loại vịt chết còn mạnh miệng, nếu biết rõ lực lượng cách xa, vậy hắn chỉ có thể lường trước kết quả cuối cùng, hắn mới sẽ không vì mặt mũi làm cho mình bị liên lụy, đó là chuyện lỗ vốn, hắn không làm. Từ nhỏ hắn tiếp nhận chính là, để làm cho tổn thất xuống thấp nhất có thể không tiếc trả giá, cho dù là không cần mặt mũi.
Cho nên hắn chắc là sẽ không vì mặt mũi mà không để ý đến hậu quả, với lại hậu quả của chuyện này hắn có thể là bồi thường trên thân thể của mình, hắn không làm.
"Em như thế nào lại đáng yêu như vậy a! Tiểu tổ tông!" Thẩm Lãng vừa nghe cười đến quất thẳng tới. Người này sao lại đáng yêu như vậy a! Hắn có thể thản nhiên như vậy thừa nhận quả là y không ngờ tới. Y còn tưởng là người này sẽ vì thể diện cao quý mà ngoan cố tới cùng. Kết quả ngoài dự đoán của y.
"Anh nói ai đáng yêu?" Đường Mộ nhàn nhạt cười, híp mắt, đó là biểu hiện hắn muốn tạc mao.
"Không có! Tôi nói là tôi sao lại yêu em như thế!" Thẩm Lãng đã làm tính khí nóng nảy của hắn lộ ra, vừa nhìn biểu tình của hắn, lập tức đổi giọng ngay! Không thể tưới dầu vào lửa, bằng không đêm nay cơ hội ôm hắn ở trên giường sẽ tiêu tùng!
Đường Mộ nghe được toàn thân buồn nôn, người này rốt cuộc là làm sao lăn lộn đến được chức thiếu tướng? Chức quân trưởng này cũng là cái miệng này ngẫu nhiên có được đi? Hắn thật sự là mười sáu tuổi đã vào quân đội sao? Lẽ nào quân nhân Trung Quốc cũng đều giống hắn như vậy?
"Còn không mau đi ngủ?" Người này không phải là buồn ngủ sao? Còn ở đây dây dưa làm gì?
"Đi thôi! Tắt ti vi." Thẩm Lãng tắt ti vi, đứng dậy kéo Đường Mộ đi hướng phòng ngủ.
Đường Mộ cố sức hất tay hắn ra: "Tôi nói, tôi ngủ sofa." Muốn lừa gạt hắn vào cửa lên giường, không có cửa đâu!
"Tiểu tổ tông, không nháo có được hay không?" Thẩm Lãng cảm thấy đầu y càng đau hơn! Không ngủ làm cho hắn vốn đã đau đầu rồi, bây giờ lại gặp tổ tông này, càng đau hơn.
"Ta chỉ ngủ sofa." Đường Mộ cứng cổ chết cũng không thỏa hiệp.
Thẩm Lãng thở dài, trực tiếp khom lưng đem Đường Mộ vác lên vai, tắt ti vi, tắt đèn, vào phòng ngủ đem hắn ném lên giường, lấn người đem hắn chặn lại! Một tay kéo chăn qua đắp lên trên người hai người, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Đường Mộ!
Đường Mộ hận không thể đấm chết hỗn đản tứ chi phát triển này. Mẹ nó. Có cái kiểu như vậy sao. Nói không được hai câu liền trực tiếp động thủ.
"Buông tay!"
"Không buông! Em muốn bỏ chạy, tại sao tôi phải buông? Giao thừa đêm nay tôi bảo người đón em tới không phải là để cho em ngủ sofa! Tôi cái gì cũng không làm, em cũng ngủ một giấc thật ngon. Có chuyện gì chúng ta ngủ dậy nói tiếp." Thẩm Lãng nói xong cũng mặc kệ hắn, nhắm mắt lại tựa đầu gối lên cần cổ Đường Mộ, sắc mặt mệt mỏi. Y thật là đã đến cực hạn rồi, nếu còn ở trong nhiệm vụ, y may ra còn có thể chống đỡ được một thời gian, đó là quanh năm tích lũy huấn luyện ra, nhưng một khi thả lỏng, lại có người này ở bên cạnh, y bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đường Mộ gắng sức đẩy nam nhân trên người, thế nhưng hắn không nhúc nhích được, hơi thở ấm áp phả lên cổ hắn, dùng cả tay chân để ở trên người hắn, một chút khe hở cũng không có. Trong khi hắn dùng hết sức lực giãy dụa, Thẩm Lãng cũng đã phát ra tiếng ngáy.
"Hỗn đản! Ngươi tránh ra cho lão tử! Con mẹ nó! Cứ thế này sáng mai lão tử không phế đi mới là lạ." Cứ đè như vậy tới hừng đông, hắn dù cho không chết cũng muốn mất đi nữa cái mạng. Hỗn đản này vốn là cao hơn hắn, nặng hơn hắn, mà vào lúc này hắn cũng đã có chút khó chịu, nếu như thật sự đè lên mấy tiếng đồng hồ, đoán chừng ngày mai hắn không cần về nhà, trực tiếp vào nhà tang lễ.
"Hỗn đản họ Thẩm kia! Cút ngay! Anh có nghe thấy không!" Đường Mộ vừa đẩy vừa kêu gào, tức giận đến nổi hận không thể cắn người. Thế nhưng hắn thật sự làm không được chuyện mất mặt nam nhân như vậy.
"Họ Thẩm, anh cút ngay cho lão tử! Lão tử bị anh đè sắp đứt hơi rồi! Lão tử không phải là đệm giường!"
"Tiểu tổ tông, đừng ồn ào." Thẩm Lãng lầm bầm một tiếng, từ trên người hắn trở mình, đem hắn ôm chặt vào trong lòng ngực, lại yên ổn.
Đường Mộ hiện tại ba trăm phần trăm khẳng định, nam nhân này kêu bốn ngày không ngủ đã ngủ như chết, không phải là giả bộ, không phải là giả, y thật sự là một phút liền ngủ như chết. Nếu không thì hắn sẽ không để cho người ôm vào trong lòng chỉ mặc áo lông cừu, đắp một cái chăn, còn bao bọc một đệm người, cuối cùng còn mở hệ thống sưởi đi ngủ.
Đường Mộ sợ lạnh tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng hiện tại hắn ước gì mình chính là một khối băng, chí ít khỏi phải nóng đến nổi hắn muốn khóc.
Đường Mộ vẫn còn cố sức lôi kéo, sau mười phút nỗ lực, rốt cuộc đem chăn Thẩm Lãng đắp tới cổ hắn hơi kéo xuống, a... giống như là người bị mặt trời rực rỡ của sa mạc nướng cháy bỗng chốc được nhảy vào hồ nước trong ốc đảo... Thoải mái nhường nào!
Đang hưởng thụ tự do ngắn ngủi, một đôi bàn tay to ôm ngang qua, kéo chăn qua lại đem Đường Mộ đáng thương quấn vào chăn, người này đã thức? Đường Mộ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân vẫn đang nhắm hai mắt, hô hấp đều đều không loạn chút nào, sắc mặt trầm tĩnh, thần thái bình thản, rõ ràng chính là bộ dáng đang ngủ a...
Đường Mộ lại lần nữa kéo ra, lần này lực đạo lớn một chút, có thể là Thẩm Lãng chưa có ngủ sâu, Đường Mộ vừa kéo chăn, dường như là kinh động đến y, lim dim hé mắt, đem hắn ôm vào trong lòng bọc kín: "Tiểu tổ tông, đừng đá chăn... sẽ cảm lạnh..." Lẩm bẩm nói xong thì ngủ tiếp.
Đường Mộ trợn to hai mắt, hắn đây gọi là đá chăn? Y sao không nói hắn bị nóng đến hôn mê? Tiếp tục như vậy hắn không phải là bị cảm lạnh, mà là bị sốt cảm mạo. Nếu như hắn thật sự bị sốt cảm mạo chẳng phải làm cho đám người trong nhà kia cười chết, từ nhỏ tới lớn hắn