Thẩm Lãng đưa Đường Mộ xuống lầu, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Đường Mộ đã ủ ở trong phòng bệnh suốt gần một tháng hung hăng hít một ngụm không khí thanh tân, hắn cảm thấy hắn ủ đến sắp lên mốc meo luôn rồi!
Nhìn trời nắng, vẫn còn sống cũng không tệ! Lúc ấy hắn sao lại nghĩ quẩn đến như vậy chứ?
“Trời lạnh, đi, anh đưa em tới cái ao kia ngồi một chút.” Thẩm Lãng cũng không để ý ánh mắt lui tới, trực tiếp dìu Đường Mộ hướng tới cái ao có nuôi cá và thủy tiên dừng chân.
“Sắc mặt em thật sự có chút giống tiểu sinh trên sân khấu kịch.” Dưới ánh nắng, Thẩm Lãng mới phát hiện, sắc mặt Đường Mộ đã trắng gần như trong suốt. Vốn trước kia đã trắng nõn, giờ lại càng trắng kỳ cục!
“Cút! Anh mới giống hát hí khúc!”
“Hiện tại đó là quốc túy của dân tộc Trung Hoa chúng ta, không dọa người!” Thẩm Lãng cười cười, tiểu tổ tông này có phải đang hiểu lầm hay không?
“Vậy anh xướng một khúc cho gia nghe!” Đường Mộ tà cười tới gần Thẩm Lãng, thậm chí ngả ngớn dùng ngón trỏ đẩy cằm Thẩm Lãng. Mười phần một bộ tiểu lưu manh đùa giỡn phụ nam đàng hoàng!
Thẩm Lãng chưa từng thấy Đường Mộ như vậy, nhất thời thất thần. Tiểu yêu nghiệt này! Có phải còn ngại y vì hắn điên cuồng chưa đủ hay không? Còn muốn đến trêu chọc y như vậy?!
“Gia! Tiểu nhân vẫn chưa học tới khóa này đâu! Sẽ không!” Thẩm Lãng không có rời khỏi ngón tay Đường Mộ, ngược lại nghiêng người tới gần đầu ngón tay hắn, sợ tay hắn với tới đau.
“Anh không phải thổi phồng anh ở đại đội đặc chủng cái gì cũng học sao? Đây coi như là một loại kỹ năng đi, miễn cưỡng cũng là có thể hợp quy tắc hóa trang trong trinh sát. Lục quân đặc chủng tinh anh, chẳng lẽ anh chưa từng học? Thất bại a!”
Đường Mộ cũng không thèm để ý nam nhân tới gần khoảng cách ái muội. Thẳng trêu đùa, nhưng trong con ngươi ánh lên lời ác ý! Thẩm Lãng không phát hiện ra!
“Gia! Đây coi như xong, thế giới này lớn như vậy, không gì bảo đảm, không gì không có, nếu tiểu nhân cái gì cũng biết, vậy tiểu nhân không phải là quái vật?”
Độ khó này hệ số không phải là lớn bình thường a! Dù sao y là làm không được! Nếu có thể làm được chính là cấp bậc thần nhân! Ít nhất cho đến giờ y chưa cũng chưa từng biết ai thần nhân như vậy!
“Vậy về sau cái gì cũng đừng nói ra miệng. Hừ!”
Đường Mộ buông cằm Thẩm Lãng ra, không có hảo ý cười. Chính là muốn cho tên gia hỏa không gì không làm được này, biết anh không phải là thần nhân!
“Gia! Anh nói là tất cả kỹ năng chiến tranh hiện đại anh đều được học, anh là học tập trong phạm trù chiến tranh hiện đại khẳng định có nhu cầu!” Tổ tông này ra vẻ khó chịu cái gì?
“Nhu yếu trong chiến tranh hiện đại có thể nhiều, hết thảy đều là tài nguyên chiến tranh, anh không có hết thảy cũng có thể trở thành chiến tranh hiện đại cần thiết, anh sao khẳng định đó sẽ không trở thành nhu yếu trong chiến tranh hiện đại, anh làm sao khẳng định sẽ không trở thành thảo dược cứu mạng trong chiến tranh hiện đại?” Đường Mộ đối với cách nói của Thẩm Lãng cười nhạt.
Thẩm Lãng giờ chắc chắn là tiểu tông này là khó chịu y! Hãy nghe kỹ trong lời nói liên tiếp không nghe ra trách móc khiến y cơ hồ là khẳng định tiểu tổ tông này là đang khó chịu.
Ngẫm lại trước đó y đã làm gì?! Bạch thúc kêu xuất viện, y hát đệm để cho tiểu tổ tông về nhà tĩnh dưỡng, sau đó ba mẹ bọn họ tranh luận là trách nhiệm của ai, y ôm lấy hắn chạy đến đây tị nạn! Trung gian không có chuyện gì đắc tội tiểu tổ tông này a? Y đây là sờ trúng gai ở đâu?!
Ngẫm lại… Thẩm Lãng nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, y làm sao trêu chọc tiểu tổ tông này, trước khi ba mẹ bọn họ đến còn tốt, còn có kế hoạch sau khi về nhà muốn làm chút gì đó.
Còn nói Thẩm Lãng nếu về quân đội, Đường Mộ liền đi theo y trở về, thuận tiện chiếu cố hắn. Bọn họ còn nói nói đùa giỡn! Trong đó chỉ có khi ba mẹ bọn họ đến...
Đợi đã! Trong đó y hình như có đoạn khiến cho Đường Mộ trừng mắt liếc y một cái. Đúng rồi! Đó là lúc bọn họ tranh đến túi bụi, lúc y chuẩn bị trốn đi lôi kéo Bạch viện trưởng làm thủ tục xuất viện, tổ tông hung hăng trừng mắt liếc y một cái!
Đương nhiên là cái này! Tiểu tổ tông trách y để hắn một mình ở trong phòng bệnh chịu đựng bọn họ oanh tạc! Chạy một mình! Không sai! Chính là cái này!
Không thể không nói tư duy của quân nhân này nhanh nhẹn mà nhanh chóng! Nhanh như vậy đã phát hiện chỗ mấu chốt!
“Tiểu tổ tông, đừng phát hỏa! Anh thật sự không phải cố ý muốn để em một mình ở trong phòng, khi đó không vừa lúc đang nói xuất viện sao? Suy nghĩ của anh không ở đây, chỉ nghĩ làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta lập tức về nhà ngay! Thật không có ý đó!”
Lời vừa ra, Thẩm Lãng lập tức nhận lỗi với phu nhân nhà mình. Đường Mộ lạnh lùng khiêu mi cười. Phản ứng rất nhanh nha! Này tư duy cũng đủ kín đáo, hắn còn đang suy nghĩ câu tiếp theo chèn ép y như thế nào, y đã phát hiện ra vấn đề mấu chốt, còn lập tức áp dụng hành động. Hừ hừ! Tư duy