"Anh đây không phải đang hầu hạ em ấy sao?" Thẩm Lãng trắng trợn liếc Thẩm Ly một cái.
"Em là nói phải hảo hảo hầu hạ!" Thẩm Ly cười cười.
"Hắn chiếu cố thật sự chu đáo."
Đường Mộ cười đứng ở bên cạnh nam nhân nhà mình nói. Hắn biết Thẩm gia Thẩm đại tiểu thư mà đã há mồm thì người bình thường không thể nào tiêu thụ được!
"Thiết! Các anh hai vợ chồng cảm tình rất tốt có đúng không?! Lại khoe khoang ân ái!"
Thẩm Ly thấy Thẩm Lãng kia trưng ra bộ dạng đắc ý vô cùng liền nhịn không được muốn mắng một câu.
"Nếu không xem được nữa thì tự tìm một người gả cho đi!"
Được phu nhân đến viện trợ, Thẩm Lãng đắc ý đến cái đuôi cũng vểnh lên trời. Ai da! Y tưởng tượng đến bảo bối cục cưng hiện tại là yêu y, y trong lòng thật sảng khoái a! Như thế nào cũng nói không nên lời!
"Đừng! Em chịu nổi! Tuyệt đối xem được!"
Thẩm Ly kiên quyết mà lắc đầu, cô đối với tình yêu thật là xin miễn cho kẻ bất tài! Thật sự! Từ năm ấy đến bây giờ cô đều có thể cảm nhận được cái cảm giác đau đến xương cốt! Không nghĩ nữa! Cả đời này cũng không nghĩ như vậy nữa! Như vậy độc thân một mình cũng tốt. Mặc cho bên ngoài người ta hạnh phúc, cô đều biết kia không phải tình yêu của cô! Đoạn tình cảm là của bọn họ, cũng không phải trên thế giới mỗi đoạn cảm tình đều có thể hạnh phúc!
Đại ca tình cảm thuận lợi như vậy không phải cũng là đau đớn muốn chết hay sao? Chỉ là thừa nhận có chút bất đồng thôi!
"Anh sẽ đánh đàn sao?"
Thẩm Ly không nghĩ lại tiếp tục vấn đề này, thừa dịp đại ca cùng Đường Mộ không có phát giác mình chột dạ, liền chạy nhanh nói sang chuyện khác.
"Trước kia chơi đùa, thật lâu rồi không có chạm vào!"
Đường Mộ liếc mắt nhìn xem giá dương cầm kia. Nhị bá mẫu còn nhớ rõ hắn thích cái đàn này a!
"Ha hả, nhìn xem! Đại ca, anh thật sự nên hảo hảo hiểu biết một chút yêu thích của Đường Mộ đi! Anh làm ái nhân như vậy quả thực không xứng chức tới cực điểm rồi!"
Thẩm Ly mở nắp dương cầm ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên phím đàn.
"Quả nhiên là đàn tốt a! Âm sắc chính là không giống nhau!"
Dương cầm thanh âm thanh thúy không có chút tạp âm nào, đánh một cái liền có âm thanh thanh thúy vang lên, nhấn phím đàn một cái liền biết là gỗ đặc sinh trưởng ở vùng băng giá, cứng rắn ổn trát! Cô còn nhớ rõ năm đó người nọ dạy cô nhận biết dương cầm tốt xấu là như thế nào...
"Em khi nào thì như vậy đã biết? Anh như thế nào không biết?" Thẩm Lãng cảm thấy kỳ quái, nha đầu này không phải không thích dương cầm, âm nhạc sao? Như thế nào còn hiểu cầm tốt xấu?
"Ha hả! Anh ở bộ đội ngẩn ngơ chính là mười mấy năm, anh không biết là hết sức bình thường! Thật là, lại nói anh trước, anh nghĩ cả nhà chúng ta không phải cũng không biết tính hướng của anh sao?"
Thẩm Ly không có quay đầu lại, thanh âm như thường phản bác Thẩm Lãng. Cô không muốn quay đầu lại, bởi vì cô biết cô hiện tại vừa quay đầu lại, thì hai vợ chồng giống hồ ly này nhất định sẽ phát hiện trong mắt cô có chút bất thường!
"Em có thể đàn không?"
"Cứ tự nhiên!"
Thẩm Ly ngồi xuống, dựa vào giai điệu trong trí nhớ, nhẹ nhàng mà gõ phím đàn.
"Hôn lễ trong mộng?" Thẩm Lãng khẽ nhíu mày, nha đầu này...
Đường Mộ hơi hơi kinh ngạc, nam nhân này cư nhiên còn biết bài này?
"Có người nói cho em biết một cố sự, hắn nói ở một địa phương xa xôi có một quốc gia kia có một ma pháp sư yêu thầm cô công chúa cao quý nhất, khi hắn nhận thức nàng, hắn chỉ là một thiếu niên 14 tuổi. Hắn lần đầu tiên gặp được nàng ở trong Học viện ma pháp. Hắn không thể tưởng được vị công chúa này làm hắn tưởng chừng nàng như một thiên sứ xinh đẹp giáng trần. Hắn cùng nàng thế nhưng trở thành bằng hữu.
Nhưng mà, trong lòng hắn lại thập phần rõ ràng hiểu được, hắn vĩnh viễn không có khả năng làm bằng hữu của nàng. Bởi vì, từ một khắc đầu tiên nhìn thấy nàng kia, hắn liền chú định vĩnh viễn trốn không thoát được yêu nàng. Như vậy chú định hắn từ đây sẽ sống trong thống khổ. Hắn biết, cho dù hắn là cỡ nào yêu nàng, mà nàng lại vĩnh viễn không có khả năng yêu một người bình phàm như hắn. Điều này khiến cho hắn không dám đem tiếng yêu này nói với nàng, chỉ có thể đem tình yêu này chôn sâu dưới đáy lòng.
Nhưng là, có một ngày rốt cuộc hắn áp chế không được tình cảm trong lòng mênh, hắn biểu đạt tình yêu của hắn với nàng...
Hắn thương tâm rời đi, lưu lạc bên ngoài, học xong đủ loại ma pháp...
Hắn mở mắt ra, nàng mặc áo cưới, mỉm cười nhìn hắn. Bên cạnh bọn họ là thiên sứ vì bọn họ mà xướng ca chúc phúc."
"Đây là mộng sao?" Hắn lẩm bẩm hỏi.
"Có mộng, là đủ rồi."
"Đường Mộ, anh có từng nghe nói qua câu chuyện này không?"
"Không có."
"Ha hả, em lúc ấy nghe thấy câu chuyện này liền trực tiếp than hai chữ ―― ấu trĩ! Nhưng là mấy cái nghệ thuật còn không phải là đến từ cái gọi là ấu trĩ sao? Nhân sinh có đôi khi chính là bởi vì mấy cái ấu trĩ đó bị thương hoàn toàn a!"
"Như thế nào? Nha đầu! Em là bị cái gì đó ấu trĩ làm thương tâm đến tận