Mộng đẹp của Đường Mộ còn chưa có làm nóng đã vỡ tan.
Sáng sớm mùa đông, bầu không khí của Cologne đặc biệt trong lành, hơi lạnh, nhưng khiến cho người ta quyến luyến.
Đường Mộ cuộn mình ở trong chăn ấm áp an an ổn ổn ngủ, điện thoại bỗng nhiên ma âm thúc giục vang lên, Đường Mộ khẽ cau mày, kéo chăn lên cao che đầu, muốn ngăn chặn âm thanh quấy nhiễu, nhưng hắn đã đánh giá thấp kiên trì của người kia, điện thoại không ngừng kêu, kêu đến nổi hắn tức giận thức dậy, định ném điện thoại đi, nhưng khi nhìn vào dãy số trên màn hình điện thoại có chút sửng sốt, ông nội? Hắn tự mình gọi điện thoại tới? Chắc là có chuyện? Lão nhân gia hắn chưa bao giờ gọi điện cho hắn.
Chắc không phải là nói chuyện của người kia đi?
Mang theo nghi vấn, hắn tiếp điện thoại: “Ông nội, có chuyện sao?”
“Mau về nước, ba con xảy ra chuyện rồi.” Điện thoại vừa nối được Đường lão gia không nói lời vô ích, chạy thẳng vào nội dung chính.
“Làm sao vậy?” Gió lạnh làm cho đầu óc Đường Mộ tỉnh táo một chút.
“Hắn xảy ra tai nạn ô tô, hiện tại còn đang cấp cứu, bác sĩ nói vấn đề nghiêm trọng. Mẹ con muốn con trở về.”
Đường Mộ chỉ là thẫn thờ nghe, cảm giác giống như mình còn đang nằm mơ, chuyện phát sinh ở trong nước kia không chân thật tựa như mạn che mặt, cảm thấy cách hắn thật xa, hắn lớn như vậy, còn chưa từng tự thể nghiệm qua loại chuyện này, người trong nhà chưa từng phát sinh chuyện như vậy, đột nhiên nghe, cảm giác giống như đang nằm mơ.
“Đường Mộ? Con vẫn đang nghe chứ? Đường Mộ −−” Cả buổi không có nghe tiếng.
“−− Con đang nghe, ông nội, còn mẹ con đâu?” Đường Mộ phục hồi tinh thần nhíu nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Mẹ con bị dọa đến không nhẹ, đang nghỉ ngơi ở trong phòng bệnh.”
“Con sẽ đặt vé máy bay chuyến nhanh nhất trở về.” Hắn ngồi dậy xuống giường, không có ý thức được chân mình không có mang giày giẫm trên mặt đất lành lạnh, không ý thức được mình sợ lạnh chỉ mặc đồ ngủ phong phanh, hắn xuống giường mở máy tính, tìm kiếm chuyến bay gần nhất: “Cứ như vậy đi! Ông nội!”
Cúp điện thoại, ngón tay gõ trên bàn phím dừng lại, cầm điện thoại lên gọi cho công ty hàng không.
“Xin chào, tiểu thư, nhờ cô đặt giúp tôi một vé máy bay chuyến mười giờ sáng bay đi Trung Quốc.” Hắn nói lưu loát tiếng Đức, vẫn duy trì thái độ tốt đặt vé máy bay, tay trái gọi điện thoại, tay phải bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, tính tình hắn luôn luôn vô kỷ luật, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn làm việc tốc độ nhanh như vậy.
“Đúng, đúng vậy, khoang nào cũng được… Ừ, đúng vậy… Được, cám ơn!” Gọi điện thoại xong, hắn ném điện thoại, bắt đầu thu dọn máy tính, cấp tốc thay quần áo, chín giờ mười lăm hắn rời khu nhà trọ, lái xe chạy thẳng đến sân bay.
“Ông nội, Mộ nói thế nào?” Đường Ngạo vừa thấy lão gia tử cúp điện thoại, lập tức tò mò hỏi.
“Hắn nói hắn đặt chuyến bay nhanh nhất trở về.” Đường lão gia nhún nhún vai, có chút trong dự đoán.
Đường Ngạo vuốt cằm cười nói: “Ông nói hắn trở về mà thấy tứ thúc chỉ là té gãy chân, có thể đại khai sát giới hay không?” Hắn thật sự rất tò mò a! Tiểu tử kia vừa quay về Đức một tháng đã bị lừa trở về, để cho hắn biết sẽ có hậu quả gì?
“Hừ, hắn trở về trước hết cần phải nghĩ lại chuyện hắn lừa chúng ta giải thích như thế nào!” Để tiểu tử hỗn đản kia lừa hắn! Trở về trừng trị cũng không muộn! Đúng rồi, báo cho Thẩm Lãng cháu rể ngoan kia tới bắt người!
“Ta gọi điện cho Thẩm Lãng.” Nói làm liền làm, hắn luôn luôn chú trọng hiệu suất.
Đường Ngạo ấn lại tay lão gia tử, ngăn cản hắn gọi điện thoại: “Ông nội, ngài chê chuyện này chưa lớn có phải hay không? Mộ trở về thấy thương tích của tứ thúc chỉ có chúng ta lãnh đủ, ngài còn muốn tìm Thẩm Lãng tới thêm loạn? Ngài đừng quên, cú điện thoại này là ngài gọi, người thứ nhất hắn tìm nhất định là ngài.” Lúc đó còn nói gì tình ông cháu a! Hiểu rõ ân trạch giữ mình mới là vương đạo!
“Đường Ngạo a, ta là ông nội của hắn, hắn dám động thủ với ta không?” Lão gia tử bình tĩnh cười nói, cái thằng nhóc không có lương tâm này, lúc làm việc chính là ông nội, là đồng bọn, chuyện đã làm rồi chính là cái khiên dùng để đỡ kiếm. Hừ, hắn nếu ngay cả điểm ấy cũng không có chắc chắn hắn còn lăn lộn cái gì!
Đường Ngạo nhún nhún vai, vẻ mặt phớt lờ: “Vậy con liền nói chuyện này là ngài vạch kế hoạch, ngài muốn hắn và Thẩm Lãng hoàn thành hỷ sự, cố ý lừa hắn trở về.”
“Không sao cả, dù sao bị đánh cũng không phải là ta.” Chí ít trên da thịt sẽ không cần hắn gánh chịu.
“Ông nội, ngài không phúc hậu a.” Đường Ngạo kêu oan. Lão gia tử này nghỉ hưu đã nhiều năm như vậy, vẫn còn tinh ranh như hồ ly thế!
“Ta tại sao phải phúc hậu? Tiểu tử con đối với ta gọi là phúc hậu sao? Ta là ông nội của con, con lại đem ta làm bia đỡ đạn, chuyện không phúc hậu con đã làm ở phía trước, lão đầu ta còn nói gì phúc hậu. Hơn nữa, con còn trẻ như vậy, để cho hắn đánh một chút có làm sao. Coi như rèn luyện thân thể, ta là một ông lão không chịu nổi đánh đập.” Lão gia tử hừ mũi trách móc, hoàn toàn xem thường đứa cháu bất hiếu