Không ngoài dự đoán của Thẩm Lãng, sau khi Thẩm Lãng và Đường Mộ ăn xong cơm chiều, Trương Phong Nghi, Lý Đặc, Đường Ngạo đều đã tập trung ở dưới sân chờ người.
"Mẹ, con hơi đau đầu, con đi ngủ một tí đây!"
Nhìn đội hình càng ngày càng lớn mạnh, Đường Mộ trực tiếp phủi mông chạy lấy người! Thật ngại quá, hắn không có thời gian và tinh thần để điên cùng bọn họ! Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi!
"Khó chịu lắm sao? Thẩm Lãng, mau đỡ Tiểu Mộ lên phòng nghỉ ngơi đi!"
"Vâng."
Thẩm Lãng chỉ biết đứng trừng mắt nhìn tiểu tổ tông không hề có một chút tình nghĩa chồng chồng già nào, nhìn xem, hắn vừa nói cái gì vậy???
Vừa lâm trận đã ném y qua một bên! Cho dù y biết hôm nay giày vò hắn thảm như thế, hắn nhất định sẽ trở mặt. Thế nhưng cái cảm giác bị vứt bỏ thật sự là không dễ chịu một chút nào!
"Thẩm Lãng! Thất thần cái gì đó? Mau bế Tiểu Mộ lên phòng ngủ đi!"
"Vâng!"
Đúng thật là tự mình làm bậy không thể sống mà!!!
"Tiểu tổ tông! Em đừng như vậy mà! Em nỡ lòng nào ném anh vào một đám người không có nhân tình ấy ư?"
Ôm Đường Mộ lên lầu, Thẩm Lãng lập tức liền bắt đầu ai oán.
"Thế lúc anh lăn giường sao không nghĩ tới tối nay đi? Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt à?"
Rõ ràng y biết tối nay y sẽ đối mặt với cái gì, còn dám đi đắc tội với đồng minh duy nhất của mình. Đúng là tự đào mộ chôn mình! Đường Mộ nhún nhún vai, không có chút áy náy nào vứt bỏ Thẩm thiếu tướng! Đây gọi là cười người hôm trước, hôm sau người cười!
"Rõ ràng là do em bắt đầu mà! Nếu lúc sáng em không nói anh già, còn so sánh anh với một ông già sáu mươi tuổi thì anh sẽ đụng vào em sao?"
"Em đã nhận sai rồi còn gì? Bây giờ anh cứ từ từ mà đối phó đi! Em không ra mặt giúp anh đâu!"
"Chúng ta thương lượng một chút nhé! Tiểu tổ tông, em đừng ngủ, thực ra em chỉ cần ngồi một bên trợ giúp anh là được rồi!"
"Em đau đầu!!!"
Đường Mộ lắc đầu, rất là kiên quyết từ chối đề nghị của Thẩm thiếu tướng.
"Tiểu tổ tông, ngồi với anh một tí thôi mà! Hôm nay chiều anh một này thôi mà, tiểu tổ tông..."
Thẩm thiếu tướng hết bài, chỉ còn nước đi năn nỉ Đường tiểu tổ tông.
Đường Mộ nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, đột nhiên hơi hơi mỉm cười: "Anh mơ đi!"
Thẩm Lãng nhất thời không biết nói gì nữa. Y còn tưởng cái mỉm cười vừa rồi là đã thành công rồi chứ! Xem ra tiểu tổ tông đã mang thù ai thì cũng sẽ không có ngoại lệ, cho dù y có là người bên gối thì cũng không được.
"Anh còn muốn cọ bao lâu nữa?"
Nhìn chân người nào đó đang cọ cọ vào người mình, Đường Mộ nhướng mày. Làm nũng cũng vô dụng!
Thẩm Lãng hít sâu một hơi, muốn chết thì chết đi! Dù sao thì hôm nay y cũng không chạy thoát được! Còn không phải là chỉ nhiều thêm vài người thôi sao? Y còn không tin đêm nay y không vượt qua được!
Nhanh chóng ôm Đường Mộ về phòng, đặt người lên giường, đắp chăn cẩn thận cho Đường Mộ rồi Thẩm thiếu tướng mới tự tin cười, y không tin là đám nhãi con này còn có bản lĩnh tới chỉnh mình!
"Vậy em ngủ đi, sáng mai em còn phải làm trị liệu nữa! Để anh cho em xem nam nhân của em thu thập đám người dưới kia như thế nào! Hừ hừ! Muốn chỉnh anh? Dễ như vậy à?"
Thẩm thiếu tướng vừa điều chỉnh nhiệt độ trong phòng vừa chuẩn bị tốt tâm lý, vô cùng tự tin bước xuống lầu.
Đường Mộ vừa được thả vào ổ chăn thì lập tức nhắm mắt ngủ. Cực kỳ vô lương tâm mặc kệ người đàn ông của mình trải qua sóng gió bi thảm như thế nào ở dưới kia. Đáng đời!!!
"Đại tẩu đâu?" Thấy Thẩm Lãng một mình đi xuống, Diệp Chiểu lập tức hỏi.
"Đau đầu! Ngủ rồi!"
"Thiếu đại tẩu thiếu vui rồi!" Kế hoạch là cho hai người lận mà!
"Tiểu tử, nếu anh là em thì tuyệt đối anh sẽ không phun hai từ đại tẩu đó ra đâu! Nếu bị Mộ nghe thấy thì anh sẽ không nói giúp cho em đâu!"
Thẩm Lãng nhún nhún vai, hơi hơi cảnh cáo hai đứa em họ mới về.
"Mọi người đã nói cho tụi em biết rồi! Bày vẽ ra làm gì, không phải anh ấy nói thích gọi gì thì gọi sao?"
Đúng thật là các anh chị em trong nhà đã nói cho anh em bọn hắn biết rồi, nhưng mà bọn họ cũng gọi là đại tẩu mà nhỉ?!?
Người Thẩm gia cạn lời nhìn tên ngốc trước mặt, hắn xác định là vị trên lầu kia đã đi ngủ rồi sao?
"Vậy được rồi! Hai đứa muốn gọi thế thì gọi đi!"
Thẩm Lãng lười giải thích, cứ chờ hai tên nhãi tụi bây bị xử lý thì đừng có bảo anh đây không nhắc nhở trước!