Đường Mộ xuống xe ở công viên Vân Sơn, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc CR-V màu đen dừng bên đường. Hắn bước tiến lên, mở cửa xe chỗ lái xe ra, Thẩm lãng ngồi ngay ngắn ở bên trong, thấy hắn, nhàn nhạt cười.
“Đi qua, tôi lái.” Đường Mộ dùng cằm chỉ chỉ ghế phó lái, ý bảo y tránh qua.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu: “Không sao, anh lái là được rồi.” Y vẫn chưa đến nỗi không lái xe được.
“Con mẹ nó! Không nên nói nhảm nhiều như vậy! Bảo anh đi qua thì đi qua!” Đường Mộ có chút phát hỏa thét lên.
Thẩm Lãng bị hét cái mũi xám xịt, ngoan ngoãn kéo trần xe nhảy lên qua ghế phó lái. Đường Mộ bước lên chỗ lái xe, đóng cửa, khởi động, vung vô lăng một cái, xe chạy trên làn đường. Thiếu gia này bình thường lái đều là xe thể thao, hiện tại lái xe này cũng không quen, nhưng cũng không nghe hắn than phiền cái gì.
Thẩm Lãng cầm điện thoại lên gọi cho trưởng bối trong nhà đơn giản thông báo chuyện này, sau đó thì thản nhiên ngồi, cũng không mở miệng.
Đường Mộ cũng tập trung lái xe, đàn ông trước giờ làm không được cái chuyện an ủi này. Yên lặng như vậy lại chính là ai ủi tốt nhất, khi xe chạy đến đại viện quân khu, cảnh vệ viên vừa nhìn lái xe là một người lạ, trực tiếp ngăn lại.
“Xin chào đồng chí, ở đây yêu cầu giấy thông hành.” Nơi này ở ngoại trừ thủ trưởng, thì là người nhà của thủ trưởng, giấy thông hành là nhất định phải có.
Đường Mộ nhấn hạ cửa sổ xe, đem giấy thông hành đưa ra, cảnh vệ viên vừa nhìn Thẩm Lãng ngồi ở ghế phó lái, lập tức thay đổi 180 độ.
“Xin chào thủ trưởng!”
Xem đi! Đây là sự khác nhau giữa người nhà của thủ trưởng và thủ trưởng! Chính là một tờ giấy thông hành đặc cấp.
Thẩm Lãng gật đầu một cái, lại là cái loại uy nghiêm của thiếu tướng quân trưởng.
Đường Mộ nâng cửa sổ xe, lái xe vào cửa chính đại viện, trong lòng đem cái xã hội hắc ám này khinh bỉ một nghìn lần. Thật giỏi! Nếu không phải người này ở đây, có mời hắn hắn cũng không vào.
Dưới chỉ thị của Thẩm Lãng, Đường Mộ dừng xe ở chỗ đậu xe ngoài cửa lớn của Thẩm gia. Sau đó Đường đại gia cảm thấy luống cuống. Hắn hậu tri hậu giác đến cửa nhà, mới phát hiện trước kia mình nói cái gì có chết cũng không tới. Hiện tại cư nhiên lại bám theo chạy tới. Đáng tiếc chính là tới cửa nhà, hắn mới phát hiện vấn đề chết tiệt này. Trước đó hắn không suy nghĩ được gì.
“Tổ tông, đi thôi!” Thẩm Lãng mở cửa xuống xe, mới phát hiện người nào đó không có nhúc nhích, y quay trở lại nói.
Đường Mộ lắc đầu: “Tôi trở về, anh đi vào đi!” Hắn vào cửa, ít nhất hiện tại không nên.
Thẩm Lãng thật sự muốn hôn mê, bây giờ tổ tông này đã đến cửa rồi, còn không đi vào!
“Vào đi thôi, bọn họ đều muốn gặp em một chút.”
“Hôm khác đi, hôm nay thì thôi.” Hắn cũng không có hứng thú đi làm quốc bảo.
Thẩm Lãng vô lực, y thực sự không biết tiểu tổ tông này rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể thản nhiên đối mặt với người nhà hắn. Đến cửa nhà rồi còn muốn hôm khác, có chuyện như thế sao?
“Không hôm khác, ngay hôm nay, anh muốn em gặp người nhà của anh!”
Giọng điệu Thẩm Lãng nghiêm túc chưa từng có.
Đường Mộ lắc đầu, hắn hiện tại chưa có chuẩn bị tốt. Muốn hắn bây giờ liền đối mặt với người nhà Thẩm gia, hắn không biết mình có phải nên nhấc chân bỏ chạy hay không. Quên đi, chẳng lẽ bỏ người này sao?
Thẩm Lãng ánh mắt đảo qua, chiếc xe quen thuộc kia tới gần khiến cho y khó có được nở một nụ cười. Hừ, muốn chạy? Không có cửa đâu!
Đường Mộ thuận theo tầm mắt của y nhìn tới, lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Lãng, ở trong lòng đem mình một lần nữa ân cần thăm hỏi tới cái chân. Hắn đây là rãnh rỗi cái gì tâm tư? Chuyện này tránh cũng tránh không hết, hắn ngớ ngẩn còn muốn tới gặp. Bây giờ thì tốt rồi, muốn đi cũng không thể.
Chiếc xe việt dã mang biển số quân khu dừng ở bên cạnh xe Thẩm Lãng, đúng lúc chứng minh kêu rên trong lòng Đường Mộ. Quả nhiên là người Thẩm gia.
Cảnh vệ viên quần áo chỉnh tề dừng xe xong, tẫn chức nhanh chóng xuống xe giúp trưởng quan ngồi ghế sau mở cửa xe. Người xuống xe thấy Đường Mộ một hồi chết lặng. Khủng long hóa thạch! Còn là hóa thạch tiêu chuẩn thời viễn cổ! Gương mặt đó hắn nhìn vào chỉ thấy choáng váng, muốn cho hắn thời gian dài tiếp xúc, làm thịt hắn còn không mau lên một chút!
“Ba, ba đã trở về.” Thẩm Lãng chào hỏi thiếu chút nữa làm cho Đường Mộ ngất xỉu.
Đây là chính vị trực hệ! Tha cho hắn đi! Đừng có như vậy!
“Về nhà sao không vào nhà?” Lão đại Thẩm gia vừa thấy con trai đứng ở bên ngoài, có chút khó hiểu.
Thẩm Lãng cười cười, dùng cằm chỉ chỉ người ngồi trên ghế lái xe, hận không thể để cho mình ngay trên xe vạch ra một khe hở mà chui vào: “Đợi hắn xuống xe.”
Lão đại Thẩm gia sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, thì ra là nhân vật thần bí khiến cho gia đình bọn họ nhắc mãi một hai tháng nay tới a!
Thẩm Tề cũng chính là lão cha hóa thạch kia của Thẩm Lãng, trực tiếp đi tới gần xe, hắn cũng muốn bát quái một chút. Trông thấy loại người đem đứa con trai định lực nhất lưu này của hắn mê hoặc đến ba hồn năm vía