Lúc Thẩm Lãng và Đường Mộ đang ở trong bệnh viện chờ báo cáo kiểm tra bệnh, bỗng nhiên nhận được điện thoại của lão gia tử Đường gia.
“Ông nội, con cho là người sẽ tránh ra nước ngoài.” Đường Mộ âm dương quái khí cười nói.
“Tử tiểu tử, con tối hôm qua không có về nhà sao? Sớm biết, ta cũng không cần chạy đi quán rượu ở.”
Đường gia lão gia tử hầm hừ oán hận, ngày hôm qua vừa nghe được tin tức liền chạy trốn. Kết quả hắn nơm nớp lo sợ đến ở trong quán rượu nhà mình một đêm, con dâu thứ tư sáng sớm gọi điện cho ông nói Đường Mộ phần tử khủng bố này tối hôm qua không có về nhà! Vậy ông chạy trốn cái gì nha? Làm hại hắn bị quản lý trong quán rượu theo hỏi như cái gì, còn cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, mới để cho lão chủ tịch ở quán rượu!
“Ông không chột dạ chạy cái gì?” Đường Mộ đối với oán giận của lão gia tử khịt mũi khinh bỉ.
“Ta không chạy chờ con tìm tới cửa sao? Con ngay cả ba mẹ ruột của mình cũng có thể hạ thủ, ta còn có ngoại lệ?” Đường gia lão gia tử cũng không phủ nhận mình cũng là một trong số những người tham gia.
“Vậy ông còn làm? Lẽ nào không có nghĩ tới sẽ có một ngày con biết sao? Lúc làm sao không suy nghĩ nhiều một chút chứ?” Mã hậu pháo! Đường Mộ triệt để khinh bỉ lão gia tử nhà mình.
“Con còn trách ta? Con nói con chạy trốn cái gì? Thẩm Lãng tiểu tử kia điểm nào không tốt? Bồi dưỡng tình cảm thật tốt một chút có gì không tốt, không nên chạy đi Đức. Con đúng là đáp ứng với ta, trong vòng năm nay tìm được đối tượng! Không đem tiểu tử con lừa trở về, hy vọng năm nay của ta muốn thấy đối tượng của con lại phải hủy bỏ!”
Đường gia lão gia tử một chút cũng không chột dạ, thế nào? Chính là cố ý lừa thằng nhóc này trở về! Chính là muốn đem tiểu tử ngươi lừa trở về! Đem chung thân đại sự giải quyết!
“Thấy thì thế nào? Chúng con như vậy đối với người có ích lợi gì? Chúng con thành đối tượng rồi, có cái gì khác?” Hắn muốn nói là bọn hắn cùng một chỗ đối với bọn họ có cái gì không giống sao? Thay đổi chỉ có cuộc sống của bản thân hắn mà thôi, đối với bọn họ không có thay đổi chút xíu nào! Bọn họ tích cực cái gì?
“Trong nhà lại thêm một người a! Tiểu tử con tìm được chỗ dựa, đây chính là lợi ích của ta!”
“Người thật là rảnh rỗi đi!” Đường Mộ trợn mắt một cái.
“Đúng vậy! Ta chính là rảnh rỗi! Hai đứa nếu không thì lúc nào kết hôn? Hai gia đình thật náo nhiệt một chút!” Đường lão gia tử lại gợi lên chủ ý.
Đường Mộ hiện tại thực sự cho rằng hai gia đình này có phải đã thông đồng cùng một chỗ thương lượng qua hay không. Bằng không ngày hôm qua hắn ở Thẩm gia mới thảo luận chuyện này, thế nào hôm nay lão gia nhà hắn cũng nói tới?
“Ông cứ từ từ ảo tưởng đi!” Đường Mộ cảm thấy hắn bây giờ giống như là lớn lên để kết hôn! Bằng không, sao tất cả mọi người đều nói đến chuyện kết hôn tồi tệ này!
Đường lão gia tử bĩu môi, cũng biết sẽ là cái kết quả này.
“Đúng rồi, ta nghe mẹ con nói, vấn đề của bà nội Thẩm Lãng hình như nghiêm trọng.”
“Ân, con bây giờ cùng Thẩm Lãng đang ở bệnh viện chờ báo cáo.” Nói đến chuyện này, tâm tình của Đường Mộ thoáng cái trầm xuống.
Thẩm Lãng ngồi bên cạnh hắn nghe được lời của Đường Mộ, nắm thật chặt bàn tay thon dài trong tay, nhàn nhạt mỉm cười. Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, phát hiện tâm hình hôm nay của y tốt hơn nhiều nếu so với ngày hôm qua.
“Nếu quả thật có gì, gọi điện cho chúng ta nhé!” Đường lão gia tử khẽ thở dài một cái, đối với chuyện như vậy cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Ân, đến lúc đó rồi hãy nói.”
“Tốt lắm, ta cúp, thật tốt an ủi Thẩm Lãng một chút, gặp chuyện như vậy nói cho cùng không dễ chịu.”
“Ân.”
Cúp điện thoại Đường Mộ quay đầu nhìn Thẩm Lãng, khẽ cau mày:
“Anh hôm nay hình như bình tĩnh không ít.” Ngày hôm qua tâm tình của Thẩm Lãng rất tệ, rất tệ, biết y đã lâu như vậy, ngày hôm qua chắc là thời điểm tâm tình của Thẩm Lãng kém nhất.
“Ừm.”
“Tối hôm qua có phải một đêm không ngủ hay không?” Lúc hắn ngủ mơ mơ màng màng, hình như thấy Thẩm Lãng rất là thanh tĩnh đắp chăn cho hắn.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn người yêu, gật đầu: “Ngủ không được, suy nghĩ rất nhiều.”
Đường Mộ không nói gì, loại tâm tình này hắn hiểu.
“Bà nội và ông nội đều là trải qua từ thời kỳ chiến tranh, trước đây anh vẫn thấy không hiểu, cũng không thể lý giải thái độ của bọn họ đối với sinh mệnh. Anh nhớ lúc anh còn rất nhỏ, ông nội còn đang phục vụ quân đội, có một ngày trong nhà đột nhiên nhận được điện thoại nói ông nội ở quân đội bị thương. Bị thương rất nặng, đã đưa đi bệnh viện vũ trang quân đội cấp cứu, lúc người nhà chạy tới bệnh viện trong thư thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà đứng ở trong bệnh viện gấp đến độ suýt khóc, chỉ có bà nội rất là trấn định cùng với bác sĩ khơi thông. Khi đó anh mới mấy tuổi, nhưng mà bà nội trấn định khắc sâu, anh bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ lại rõ ràng vẻ mặt lúc đó của bà. Thật là bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng bình thường, dường như bên trong thư thông báo truyền đạt bệnh tình nguy kịch không phải là chồng của bà, chỉ là một người không quan trọng với bà. Về sau, ông nội vượt qua, bà nội vẫn là trước sau như một mỉm cười. Chuyện này vẫn là cản trở ở trong lòng anh, đến khi năm đó bà nội và ông nội phải dời đến chỗ ở của quân nhân xuất ngũ ở vùng ngoại ô tịnh dưỡng. Khi anh giúp bà nội thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình thấy một