Đường Mộ cảm thấy những người bạn nối khố này của Thẩm Lãng thật là ấu trĩ khiến người ta dở khóc dở cười. Nghe nói một chút như vậy, thật là không nhìn đối tượng sẽ không biết đây là những đại nam nhân ba mươi mấy tuổi, nghe bọn họ trêu nhau, ngươi sẽ cho rằng đây là những đứa trẻ hư hỏng còn chưa trưởng thành.
“Nhàn rỗi tám giờ ba mươi lăm, nếu anh không đi, sẽ không bị trưởng quan phạt đứng à?” Đường Mộ nhìn đồng hồ một chút, cười trêu ghẹo nam nhân này còn đấu võ mồm đấu đến bất diệc nhạc hồ.
Thẩm Lãng vừa nhìn đồng hồ, cười trên nỗi đau khổ của người khác cười: “Viên sư trưởng của các cậu nhất định ở cửa trước đợi đón tiếp cậu đó.”
Trương Phong Nghi không hoảng không vội nhìn đồng hồ của mình một chút, không để ý nhún nhún vai: “Sư trưởng của chúng tôi ngày hôm qua phải đi quân khu họp, hôm nay không có ai chờ đón tiếp ta.” Muốn chế giễu? Hừ! Nằm mơ!
“Đúng vậy, trong núi không có lão hổ, khỉ xưng bá vương, sư trưởng của các cậu thật là bất hạnh! Sao mà nhìn trúng loại người như cậu được chứ? Còn coi cậu là khối bảo, thật là…” Thẩm Lãng lắc đầu giống như tiếc nuối.
Trương Phong Nghi cũng không buồn bực, nhìn y: “Tôi chính là khối bảo, chỉ có ánh mắt dài mới thấy được, còn cậu loại người không có ánh mắt dài này làm sao lại biết tôi tốt?” Trương Phong Nghi nhìn đồng hồ trên tay y, khiêu khiêu mi:
“Cậu tham ô bao nhiêu công quỹ? Cư nhiên ngay cả đồng hồ GUCCI số lượng có hạn cũng có thể mua được?” Kiểu dáng đồng hồ kia hắn đúng là thấy đã lâu cũng chưa chịu hạ thủ. Thế nhưng tên này lại có thể đeo!
Thẩm Lãng dương dương cổ tay, đắc ý không thôi: “Lễ vật kết hôn của bọn tôi, mẹ tặng.” Còn thuận tay dương dương tay trái của Đường Mộ, chỗ đó là đồng hồ cùng một kiểu giống nhau như đúc.
“Đó là đồng hồ đôi nam nữ, các cậu làm thế nào gặp ác mộng sao lại mua được?”
Trương Phong Nghi kinh ngạc, đó là đồng hồ đôi nam nữ, người ta không thể nào mở ra bán. Lần đó thật là không đúng dịp, lúc hắn đi xem, có một đôi đồng tính luyến ái cũng nhìn trúng đôi đồng hồ đó, yêu cầu mua một đôi cho nam, nhưng là nói thẳng ra miệng, cô bán hàng chính là bảo trì mỉm cười mê người trả lời −−− không bán! Cuối cùng nói thật lâu, đôi tình nhân kia thất vọng mà về. Thế nhưng hai người này đây là thế nào ấy nhỉ?
“Ha ha, không mượn cậu xen vào.” Thẩm Lãng túm trên mặt như vậy.
“Thẩm Lãng, cậu con mẹ nó! Cậu túm cái lông a! Thật là, đắc ý cái này?! Đi!”
Trương Phong Nghi tức hò hét khởi động xe, giơ tay tạm biệt với Đường Mộ, đối với Thẩm Lãng trực tiếp coi thường triệt để.
“Từ từ đi, không tiễn.”
Bộ dáng hiện tại của Thẩm Lãng giống như là một đứa trẻ, nhìn vào Đường Mộ trở mắt xem thường! Người này đối với mấy nam nhân này là, hoàn toàn chính là một đứa trẻ hư hỏng còn chưa trưởng thành! Hắn biết, đây là tình bằng hữu của nam nhân, bằng hữu cùng nhau lớn lên, mới có thể làm cho nam nhân ba mươi mấy tuổi này lộ ra bộ dáng tâm tính trẻ con như vậy.
“Anh rất buồn cười sao?” Quay đầu lại thấy bảo bối khó chịu cười đến mức nói không nên lời, Thẩm Lãng sờ sờ mũi, có chút ngẩn ngơ.
“Chính xác.” Đường Mộ hai tay vòng trước ngực, gật đầu một cái.
“Anh nhịn không được nha! Ai bảo tiểu tử này lúc kết hôn cũng túm như vậy, bây giờ anh cũng sắp kết hôn rồi, cơ hội duy nhất nháo hắn một chút nha!” Thẩm Lãng có chút vô tội buông tay, y là trả thù nha! Không phải cố ý phát điên như vậy!
“Cơ hội duy nhất? Sẽ không a! Chúng ta kết hôn còn có thể ly hôn, nói không chừng còn có cơ hội kích thích hắn!”
“Đường Mộ tiểu tổ tông! Anh lặp lại lần nữa, em muốn ly hôn, không có cửa!”
Thẩm Lãng hai tay dùng sức áp lên mặt Đường Mộ, sắc mặt khó chịu tới cực điểm. Y vẫn chưa biểu đạt rõ ràng sao? Cả đời này Đường Mộ là tuyệt đối không có khả năng ly hôn. Tuyệt đối không có khả năng. Cho dù chết y cũng sẽ không buông tay.
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt nhàn nhạt, sắc sảo nội liễm, vẻ mặt kia thoáng hiện ra kháng cự, làm cho Thẩm Lãng cũng không khống chế được nữa hung hăng hôn lên môi hơi trắng của Đường Mộ. Người này, cái người làm cho y điên cuồng sa vào thế giới tình cảm, chính là ánh mắt này, nhàn nhạt, thu lại tất cả sắc sảo, như vậy hấp dẫn y trí mạng, làm cho y điên cuồng sa vào, cả đời này cũng sẽ không quay đầu lại được!
Đường Mộ sửng sốt một chút, lập tức hoàn hồn khước từ nam nhân đột nhiên điên cuồng này. Ông trời, cái người điên này, y rốt cuộc là muốn làm cái gì? Trên đường lớn này, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, y lại như vậy...
Thẩm Lãng chế trụ hai tay của Đường Mộ, đem cơ thể của hắn ôm vào trong lòng, tiếp tục hôn môi có chút mãnh liệt.
Đường Mộ giãy dụa hồi lâu, cũng không có giãy ra nam nhân lực lượng kinh khủng này, từ mật hòa giữa răng môi hắn mơ hồ cảm nhận được nam nhân tức giận, lời này của hắn là giẫm lên vùng địa lôi của nam nhân. Y đã nói qua, sẽ không ly hôn, một khi kết hôn chính là cả đời, tuyệt đối không buông tay. Thế nhưng hắn đùa giỡn một câu, khiến nam nhân phát hỏa.
Khẽ thở dài một cái, hắn bỏ qua giãy dụa, là sơ suất của hắn, không nên lấy chuyện này tới đùa giỡn!
Cảm nhận được người trong ngực ngừng giãy dụa, hơn nữa còn mơ hồ bắt đầu đáp lại nụ hôn của mình, Thẩm Lãng cũng không xiết chặt tay Đường Mộ, đổi lại ôm thắt lưng của hắn, chú ý càng ôm chặt hắn vào trong lòng.
Hai tay của Đường Mộ được tự do, cũng không khước từ nam nhân, vòng lên vai y, ngửa đầu hé miệng, để cho nam nhân có thể tiến quân thần tốc, cửa khẩu buông lỏng. Thẩm Lãng không chút khách khí tiến vào cuốn sạch tất cả. Người này là người yêu của y, là người yêu quý nhất của y, là bạn đời duy nhất cả đời này của y. Sẽ không buông tay! Tuyệt đối không buông tay!
“Đại ca và đại tẩu đây cũng quá nhiệt tình đi?!”