Bởi vì thời gian đi làm của Đường Mộ không có quy luật, Thẩm Lãng lại nghỉ ngơi ở nhà, phần lớn thời gian bọn hắn đều là ở lại trong đại viện, đọc sách, lên mạng, bồi bà nội tình trạng thân thể ngày càng suy yếu, hoặc vùi ở trên ghế trong sân ngủ.
Ngày chậm rãi trôi qua, Đường Mộ ở trong đây không có cảm giác bi thương khi tử vong tới gần, có chính là không khí gia đình vui sướng hài hòa.
Hắn đại khái có thể hiểu thái độ của người Thẩm gia đối với sinh tử, tính cách phóng khoáng, khiến bọn họ không hề câu nệ vui buồn vì sinh tử, có một ngày thì qua một ngày.
Người trong nhà nên đi làm thì đi làm, nên đi chơi thì tiếp tục đi, nên điên tiếp tục điên. Lão nhị lão tam Thẩm gia vẫn còn ở lại trú địa của mình, lão thất còn tiến tu ở nước ngoài...
Đặc biệt là Thẩm lão gia tử, mỗi ngày nên làm gì thì làm đó, đánh cờ chơi chim, thỉnh thoảng cùng với bạn già ở trong viện nói chuyện bọn họ từng trải qua trước kia, kể chuyện hài tử của bọn họ lúc còn nhỏ đã làm ra những chuyện hư hỏng gì, kể những chuyện thú vị của tôn tử bọn họ lúc còn nhỏ, thản nhiên như vậy tiếp nhận phân ly sắp đến gần, sinh tử phân ly…
“Sáng nay bác sĩ sẽ đến phải không?” Sáng sớm, Thẩm Lãng lặng lẽ thức dậy một lần, xuống lầu thăm bà nội, thuận tiện lấy bữa sáng cho tổ tông của y.
“Đừng tới, đêm hôm qua, bà nội một đêm không ngủ, trời vừa sáng mới ngủ. Ông nội nói trước tiên để cho bà nội tỉnh ngủ hãy nói sau.” Thẩm Lãng nhìn bảo bối mắt mông lung nằm trên giường ngủ, cúi người cho hắn một cái hôn chào buổi sáng không tính là ôn hòa.
Đường Mộ bị hôn đến đầu óc choáng váng, ba chân bốn cẳng đẩy ra nam nhân cúi người xuống: “Lại một đêm không ngủ?”
“Ân, hiện tượng bình thường, tế bào ung thư khuếch tán, đau đớn tăng lên buổi tối càng khó chịu.” Sau khi về đại viện, cảm xúc của Thẩm Lãng tốt hơn, có lẽ là không khí trong nhà cuốn hút y, y không hề khổ sở như vậy.
“Vậy thuốc giảm đau không có hiệu quả sao? Hỗn đản, đừng nháo được không?!” Muốn hảo hảo nói chuyện, nhưng mà hỗn đản tay chân nhanh hết sức kia sáng sớm liền phát-tình!
Ngay khi nói lời này, áo choàng tắm trên người hắn đã bị lột ra ném xuống dưới giường.
“Không việc gì, em nói anh làm. Liều thuốc giảm đau đã đủ cao, hiện tại tác dụng phụ của thuốc giảm đau càng ngày càng nặng, không thể dùng quá mức!”
Thẩm Lãng đem người dưới thân lột sạch, cũng đem chính mình lột sạch sẽ, thẳng thắn nhìn nhau, hai tay thuần thục ở trên thân thể y yêu thích khắp nơi châm lửa.
“Dừng lại! Không làm!” Đường Mộ chống đẩy, sáng sớm thể lực người này hắn thực sự tiêu hao không nổi. Hắn không có hứng thú sáng sớm tìm ngược.
“Tổ tông a! Ngày nghỉ của anh sắp hết rồi, anh còn có thời gian mấy ngày là sẽ về quân đội, càng ngày càng bận rộn, cũng không thể bồi em giống như vậy, cho anh làm đi! Anh vừa bận việc đại khái vài ngày cũng không thể dính ở nhà, càng không thể tùy thời tùy chỗ ở bên cạnh em giống như vậy, anh sẽ phát điên đó! Em nhẫn tâm sao?” Thẩm Lãng đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn Đường Mộ.
“Tôi vì cái gì không nhẫn tâm? Anh trở về quân đội của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, cái này có gì không nhẫn tâm?”
Đường Mộ không quan tâm nam nhân này dùng chính sách ai binh! Hắn biết vừa thả lỏng thì hôm nay đôi chân này nhuyễn một ngày!
“A! Tổ tông, em sao lại như vậy a? Chúng ta vẫn còn tân hôn a! Em sao lại đối xử với anh như vậy?”
Thẩm Lãng vừa nghe thật sự đáng thương muốn khóc. Tiểu tổ tông không có lương tâm này a! Bọn họ chính là đang tân hôn a! Bây giờ không phải nên là thời gian ngọt ngọt ngào ngào sao? Vì sao cái người này một chút cảm giác cũng không có?
“Tôi đối với anh thế nào?! Chính anh ngẫm lại, anh đối với chuyện này trình độ ham thích cao bao nhiêu? Anh còn có lý hay không?”
Nói đến cái này, Đường Mộ một chút nữa đã lửa cháy lên xà nhà. Cái tên hỗn đản dùng nửa thân dưới để tự hỏi này! Nhu cầu lớn dọa người, yêu cầu vô độ đến nỗi làm cho hắn chống đỡ không được! Bây giờ còn dám nói?!
“Tổ tông a! Anh yêu em mới có thể điên cuồng như vậy mà muốn em, muốn ôm em! Em không thể ngăn chặn chuyện này, biết không?”
Thẩm Lãng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác. Đối với vợ mình có dục-vọng đó là chuyện hết sức bình thường, nếu như không có dục-vọng vậy mới cần phải kiểm điểm!
“Cút! Vậy anh đến thử xem, lão tử mỗi ngày làm anh như vậy, xem anh có chịu nỗi hay không?” Đường Mộ cười lạnh.
“Ha ha, tổ tông, thể lực của em không tốt hơn anh, mỗi ngày làm như vậy chịu không nỗi cũng là em.” Người không biết xấu hổ không cần da mặt, cũng không biết cái gì gọi là thu liễm.
“Vậy anh lăn đi ngay, lão tử không, có, hứng, thú!” Đường Mộ đẩy y ra xoay người nằm ở một bên. Hắn kết hôn cũng không phải là vì lên-giường! Cứ như vậy sống cả đời, vậy lấy dao làm thịt hắn còn nhanh hơn một chút!
Thẩm Lãng ở cùng Đường Mộ không tính là lâu, nhưng y biết đối phó bảo bối phu nhân này của y, sẽ không biết xấu hổ không cần da tiến lên cọ. Bằng không người kia sẽ không tự mình gật đầu! Chuyện gì cũng phải chính mình chiếm thế chủ động mới có ngon ngọt!
“Không lăn đi! Tổ tông, em là tâm can của anh, anh chỉ lăn ở bên cạnh em! Bảo bối a, anh đây trở về quân đội thật sự sẽ bận đến nỗi chân không chạm đất, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể ôm em, tội nghiệp anh một chút đi! Như vậy sẽ muốn mạng của anh đó, hiện tại để cho anh hảo hảo ôm em một cái đi!”
Thẩm Lãng dựa vào tiến lên đem tiểu tổ tông quay lưng về y ôm vào trong lòng, cọ cọ đầu vai hắn, mang theo ý tứ hàm xúc khẩn cầu.
Lửa nóng chắn ở sau lưng làm cho Đường Mộ khống chế không được run rẩy, thân thể trong nháy mắt nổi lên cảm giác
Nếu Thẩm Lãng là cường ngạnh đến, vậy hắn nhất định có thể thủ vững trận địa, nhưng mà, nam nhân này ở đây cũng xem như một củ hành tây, dùng tư thái khẩn cầu muốn yêu cầu người, hắn liền quăng mũ cởi giáp. Ai có thể chống đỡ được một nam nhân năn nỉ đâu? Được người yêu tôn trọng, làm cho Đường Mộ quân lính tan rã! Thẩm Lãng chính là chắc chắn tính tình hắn ăn mềm không ăn cứng, nhưng mà nam nhân tài cán như vậy vì một người mà buông thân phận, ai có thể không chịu chứ?
Cho dù biết lúc này mềm lòng, mình cũng sẽ bị ăn xương cốt cũng không còn, cũng cam tâm tình nguyện chịu.
“Một lần.” Đường Mộ bất đắc dĩ than nhẹ.
“Hai lần đi? Anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm em bị thương.” Thẩm Lãng cảm thấy một lần thì không đủ nhét khẽ răng, vội vàng nói điều kiện.
“CMN! Anh rốt cuộc có làm hay không?! Cứ một lần, không làm thì thôi!” Người kia càng ngày càng thiếu đánh! Đáp ứng rồi còn muốn nói điều kiện?! Nằm mơ!
“Làm! Làm! Tổ tông! Đừng tức giận, thì một lần, liền một lần…”
“…”
…
“Đừng đẩy! Tam ca anh đừng đẩy a! Đừng đẩy!”
“Vậy em ngồi yên đừng nhúc nhích a!”
“Các anh nói nhỏ thôi! Đừng lớn tiếng như vậy được không?”
“Đúng vậy, đừng ồn!” Sáng sớm ngoài cửa phòng của Thẩm Lãng và Đường Mộ đã nằm úp sấp một đám người.
Về phần làm