Dỡ súng xuống, Thẩm Lãng thủ pháp thuần thục rút băng đạn ra, nhìn nhìn viên đạn trong súng: “Hừ hừ, hắc thị thủy hóa nhưng thật ra cũng theo kịp thời đại nha!”
“Nhưng theo không kịp cước bộ của quân trưởng anh đi!”
Đường Mộ vỗ vỗ bụi trên chân, đại gia! Thật là xui, như thế nào lại gặp gỡ bọn cướp ngu ngốc như vậy? Đầu năm nay làm cái này thật sự là không có tiêu chuẩn! Còn tưởng thật sự gặp phiền phức chứ, không đáng!
“Tổ tông! Vũ khí của anh đều là xưởng của nhà em sản xuất, em phân bì cái gì?”
“Anh nghĩ phức tạp rồi, tôi đối với vật như vậy không có hứng thú gì!” Quay lại nhặt ba lô, Đường Mộ thân thủ trên ba lô mò lấy chai nước uống.
“Các người… các người là – người nào?”
Bọn cướp té trên mặt đất đau đến hoàn toàn không còn khí lực đứng dậy nhìn hai cái nam nhân đột nhiên hóa thân thành ác linh, lắp bắp hỏi.
Đã nói ở trong khu rừng này gặp gỡ sẽ không phải là người đâu? Đây quả thực chính là ác quỷ! Thân thủ như vậy ở trong mắt bọn họ chính là phần tử khủng bố đến từ địa ngục. Không chỉ bọn họ chưa từng gặp qua loại chuyện này, cho dù gặp qua, thân thủ hai vợ chồng này, cũng tuyệt đối là làm cho người ta phù cằm.
“Thu linh hồn nhỏ bé của các người về.”
Thẩm Lãng khiêu khiêu mày, ngồi xổm trước mặt lão tứ kia: “Nói, đồng lõa của các người đâu?”
Người như vậy, y gặp một người thu thập một người! Có tay có chân lành lặng không làm nghề nghiệp đứng đắn, cứ phải đi làm cái chuyện trộm cướp như vậy. Ngượng ngùng, gặp gỡ y, xem như xuất môn không có thắp nhang!
“Không… Không, không có đồng lõa…” Tử khiêng nhân là không phân biệt chỉ số thông minh.
“Phải không? Hắc Tử là ai? Lão đại là ai?” Thẩm Lãng đưa tay lắp lại băng đạn vào súng, hỏi được gọi là vân đạm phong kinh.
“Anh như thế nào – nghe lén bọn tôi… nói, nói chuyện?” Nam nhân ngây ngốc ngây ngốc nhìn nam nhân tuấn lãng này.
“Nói hay không?”
Thẩm Lãng cắn răng, bộ dáng kia thật là gợi cảm, nhưng mà nhìn vào trong mắt người khác, bộ dáng này của nam nhân kia cùng với cái gì đó gợi cảm tuyệt đối không hòa hợp.
“Không nói! Không… Nói…” Khí thế nhưng thật ra có, chính là bị gãy cổ tay đau đớn ép buộc giảm đi phân nửa.
“Phải không? Không nói? Biết lão tử đang làm gì không?
Thẩm Lãng không phải chỉ nói nói ngoài miệng, kéo nòng, lên đạn, tiếng kim loại ma sát trực tiếp cắt đứt dây thần kinh người tin thần cực độ yếu ớt.
“Nói! Tôi nói!” Tâm lý thực sự chịu không nổi. Nam nhân kêu to muốn cung khai.
Đường Mộ lấy tay chống cằm, hắn thật sự cảm thấy mấy người kia thật ngốc. Người như vậy thật sự không đáng hắn tự mình động thủ. Bất quá, nam nhân bức cung này nhưng thật ra bù lại cái tiếc này. Nói thật, một mặt này của Thẩm Lãng, hắn chưa từng thấy qua, đây là bộ dáng y ở trong quân đội sao? Người này không giống như quân nhân, giống như tên lưu manh. Đầu đuôi đều là lưu manh!
“Lão tứ! Câm miệng!”
Tên nam nhân bị Đường Mộ một cước đá sưng nửa bên mặt, lúc này là gãy chân gãy tay nằm trên mặt đất, không thể động đậy. Ân, thứ hình như có thể động, chính là miệng hiện tại đang nói. Nhưng mà nửa bên mặt sưng lên, lời nói mơ hồ không nghe rõ, bất quá cũng đủ thuyết minh lời nói của hắn.
Sức Đường Mộ không lớn như Thẩm Lãng, nhưng mà làm gãy tay gãy chân gì đó vẫn là dư dả.
“Bọn họ không dám giết chúng ta! Bọn họ là cảnh sát!”
Thấy Thẩm Lãng xuống tay với bọn họ, hơn nữa không ra tử thủ, nam nhân kia chỉ biết hai người này không giết người.
“Cảnh sát? Ai nói với mày lão tử là cảnh sát?”
Thẩm Lãng nở nụ cười, ngay cả Đường Mộ cũng hơi hơi nhoẻn miệng, nhìn không ra, một đống bao cỏ còn có thể có cái phát triển! Khó được!
“Lão tử là lục quân đại đội đặc chủng TQ! Lão tử giết người không đáng pháp, chỉ cần mày là phạm pháp! Hiện tại thực rõ ràng, mày đã trái pháp luật.”
Cho nên giết mày không có gì quá đáng!
Đường Mộ cảm thấy nam nhân này lúc này toát ra sát khí thực sự. Đó là người từng trên chiến trường, từng giết người mới có thể toát ra. Mấy tên xui xẻo này thôi thúc, thực nghĩ tới người kia là thiện nhân gì đó đi?
“Anh là quân nhân? Cái này nhìn như thế nào không giống a!” Tên lão tam kia kinh dị mở miệng.
“Mày quản lão tử là cái gì làm gì! Hỏi lại một câu, nói hay là không?” Thẩm Lãng hung hăng nhấc cán súng gõ lên cá ót của tên lão tam kia, lặp tức nổi lên một cục u to.
“Nói nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp một chút được không?”
Đường Mộ uống nước rồi đứng dậy dùng chân nhấc một cái, đem một khẩu súng khác Thẩm Lãng đang giữ đá đứng lên, thân thủ tiếp nhận, lên đạn. Bộ dáng kia rất tuấn tú thật khốc. Nhưng mà đầu ngón tay kia đã muốn bắt đầu nhấn vào cò súng.
“Tôi nói! Tôi nói! Nói! Đừng nổ súng! Đừng nổ súng!” Nhìn ngón tay kia, bị dọa đến tè ra quần vội vàng đáp ứng cung khai:
“Hắc Tử cùng một bọn với chúng tôi, phụ trách cung cấp súng ống cho chúng tôi, lão đại là thủ lĩnh của bọn tôi.”
Vốn đau đớn, lúc này bị dọa đến mồm miệng rõ ràng lưu loát.