CHƯƠNG 7: Đánh nhau khóc lóc om sòm
Lục Liễu có ý muốn cãi lại, nhưng lại lo lắng thanh âm lớn thế sẽ bị Bạch Phù trong phòng nghe được, đành nén giận trở về phòng.
Bạch Phù thấy nàng mới đi không được bao lâu đã trở lại, trên tay không cầm gì cả, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Tên hỗn đản Tưởng Kình Phong này! Nàng chỉ đánh hắn có một quyền hắn liền không cho nàng ăn cơm?
Lục Liễu thấy nàng đen mặt, vội vàng nói: “Cô nương chờ một lát, tướng quân đang phái người đem cơm qua, lập tức sẽ có ngay.”
Bạch Phù nghe vậy sắc mặt mới tốt lên, gật gật đầu đi qua một bên tiếp tục may xiêm y.
Thời tiết dần ấm lên rồi, lúc không có việc gì làm, nàng đành may cho mình vài bộ xiêm y, miễn cho lúc chạy trốn lại không có gì thay.
Lục Liễu không biết tính toán trong lòng nàng, chỉ biết nàng đang may xiêm y, nhiều lần ngỏ lời muốn giúp để nàng không phải vất vả, nhưng Bạch Phù đều một mực từ chối.
Lục Liễu chỉ là một nha hoàn, nhưng Bạch Phù cũng không muốn nợ gì nàng ta, nên không muốn nàng ta giúp đỡ.
Lâu ngày, Lục Liễu nghĩ nàng chỉ đang muốn giết thời gian, không nói thêm gì nữa.
Mắt thấy ống tay áo đã may xong, cơm chiều vẫn chưa đưa đến, Bạch Phù nhíu mày gõ gõ cái bàn muốn hỏi sao lại thế, thì nghe thấy sau rèm có động tĩnh, một vú già vẻ mặt hung tợn cầm theo lồng cơm đi đến.
Lục Liễu sợ bà ta nói lời không hay làm Bạch Phù khó chịu, vội đi lên lấy cơm rồi bảo bà ta ra ngoài.
Ai ngờ nắp lồng cơm đậy không kĩ, lúc nhận lấy không cẩn thận làm rơi xuống, bên trong lộ ra dĩa cá chua tựa hồ chỉ còn lại vài cái xương.
Lục Liễu giận dữ, một tay giữ chặt lấy vú già đang muốn rời đi.
“Thế này là sao? Các ngươi ăn vụng đồ ăn của cô nương?!”
Sắc mặt vú già trầm xuống, lấy tay đẩy nàng ra: “Ai ăn vụng! Đồ ăn đưa đến trong phòng của các ngươi, các ngươi ăn rồi còn đổ thừa cho bọn ta ăn vụng? Có biết xấu hổ hay không vậy!”
Bạch Phù nhanh tay đỡ lấy Lục Liễu, không để nàng ấy té ngã.
Lục Liễu tức giận, đôi mắt đỏ lên, gần như muốn khóc, sau khi đứng vững chỉ vào vú già kia nói: “Các ngươi vừa mới đem thức ăn tới, cô nương còn chưa đụng vào, lại bảo nàng ăn rồi! Rõ ràng là các ngươi ăn vụng!”
Vú già a lên một tiếng, hai tay chống nạnh: “Cái gì mà vừa mới đưa tới? Rõ ràng là đưa tới lâu rồi! Các ngươi ăn hết rồi lại đi nói bọn ta ăn vụng! Muội muội, ngươi thật không có lương tâm!
Nói xong đem lồng cơm lấy đi.
Lục Liễu không chịu để yên, tiến lên giữ chặt mụ ta, la to muốn kêu tướng quân tới làm chủ.
Bạch Phù tuy cũng rất tức giận, nhưng nàng biết nàng và Lục Liễu đánh không lại vú già kia, cho nên muốn khuyên Lục Liễu buông tay, có gì từ từ nói.
Nhưng nàng là một người câm, không thể nói được, chỉ có thể tiến lên cố hết sức tách hai người ra.
Nàng không lại gần còn tốt, vừa lại gần vú già kia liền phát hiện nàng là một người câm, liền ác độc dùng sức đem hai người Bạch Phù đẩy ngã nhào xuống đất.
Lồng cơm cũng cứ thế rơi xuống, thịt thừa vương vãi khắp nơi, nước canh văng tung tóe, đĩa đựng đồ ăn cũng bị bể thành nhiều mảnh.
Mắt thấy Bạch Phù sắp ngã lên mấy mảnh vỡ, Lục Liễu lập tức chìa tay đỡ lấy nàng, lòng bàn tay vì thế bị cứa vào, vết thương to tướng hiện ra.
Bạch Phù ôm mông đứng dậy, liền thấy tay Lục Liễu tràn đầy máu tươi, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Vú già kia hiển nhiên cũng không nghĩ tới mình sinh chuyện lại gây đổ máu, nhất thời hoảng sợ nói: “Là chính cô ta tự làm mình bị thương! Không liên quan đến ta!”
Nói xong nhanh tay đem lồng cơm dọn lại rồi chuẩn bị rời đi.
Bạch Phù nhìn bàn tay bị thương của Lục Liễu, ngón tay mảnh khảnh nắm lại thành quyền, đột nhiên xoay người nắm lấy phần đuôi của con cá chua bị rơi trên mặt đất, ba một tiếng, đem toàn bộ xương cá quất lên mặt vú già kia.
Dám khi dễ người khác này! Dám khi dễ người khác này!
Bạch Phù thầm mắng một câu, rồi dùng xương cá quất liên tục vào mặt mụ ta.
Đáng tiếc mới đánh mấy cái, xương cá gãy hết.
Vú già hiển nhiên không ngờ tới cái người câm nhìn qua yếu đuối này lại động thủ với bà ta, nhất thời không kịp phản ứng, bị đánh gào khóc om sòm.
Sau khi lấy lại tinh thần thì đem Bạch Phù chế trụ, rồi bỗng nhiên cảm thấy trên lưng vô cùng đau đớn, không biết bị cái gì đâm vào, đau như bị đâm thẳng vào xương.
Vú già còn lại ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền chạy vào, chỉ thấy Bạch Phù đang cưỡi trên lưng vú già kia, trên tay cầm một cây kim, đâm vào lưng bà ta khiến bà ta đau đớn khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Vú già vừa tới hít một hơi dài, xông lên đem Bạch Phù đẩy ra, rồi đỡ đồng bọn của mình dậy.
Bạch Phù bị đẩy ra liền đứng phắt lên xông thẳng tới, tóm lấy tóc mụ kéo kéo giựt giựt, loạn thành một đoàn.
Lục Liễu khóc hô to muốn bảo vệ Bạch Phù, Bạch Phù lại tức giận đem nàng ta đá văng.
Cái nha đầu ngốc nhà ngươi! Khóc lớn lên! Hô to lên! Đem Tưởng Kình Phong gọi tới! Hắn còn không tới thì ta tuyệt giao với hắn!
Cũng may qua một hồi, Tưởng Kình Phong bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Lục Liễu dẫn tới, vừa vào cửa đã thấy Bạch Phù cùng hai vú già đang đánh nhau, sốt ruột tiến lên một bước đem hai vú già đá văng, rồi lại đem Bạch Phù đỡ lên, che chở trong ngực mình, khẩn trương hỏi han: “A Phù, nàng thế nào rồi? Có sao không?”
Bạch Phù đang nổi nóng, giơ tay loạn đánh vào mặt hắn.
Mắt thấy người mình tát trúng là Tưởng Kình Phong, rồi lại thấy quanh con mắt bên trái của hắn thâm tím một vùng, nàng dừng động tác, thu tay về.
Lục Liễu thấy Tưởng Kình Phong đến, tựa như gặp được cứu tinh, liền đứng lên lau sạch nước mắt, tố cáo hai vú già độc ác.
Hai vú già kia làm sao chịu yên phận, một mực khẳng định Bạch Phù và Lục Liễu hãm hại các bà.
Tưởng Kình Phong vốn hiểu rõ tính tình của Bạch Phù và Lục Liễu, nên không tin tưởng những lời nói ngu xuẩn của hai vú già, lúc này hắn nghiêm mặt cho người lôi hai người kia ra ngoài, hạ lệnh rút đầu lưỡi loạn côn đánh chết.
Hai vú già lập tức há