Hoàng Xán loay hoay không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng từ đó giờ còn chưa có yêu đương lần nào. Nàng điểm này giống y chang Xa Vân Hề, mọi chuyện đều lựa chọn trốn tránh. Xa Vân Hề cũng chẳng bao giờ chịu đối mặt với tình cảm, hai người các nàng đều rơi vào trạng thái mê mang huyền ảo, không chịu đối diện với tình yêu, thà chọn làm đà điểu suốt đời.
Giờ khắc này có thể cảm nhận được cơ Huyền Ngọc ở sau lưng mình đang hoảng hốt, giọng nói khàn khàn, nàng còn cảm nhận được sau lưng mình tựa hồ một mảnh ướt át. Cô ấy thường ngày luôn quật cường vậy mà ngày hôm nay ở trước mặt mình lại như đứa bé. Mình thật sự đáng giá với cô ấy sao? Chút tình cảm này, chính nàng còn tự cảm thấy chông chênh.
Nàng trước đây đều tưởng tượng tình yêu là thứ rất tuyệt vời, nhưng sau khi thấy Xa Vân Hề, quan niệm liền thay đổi. À, không phải nói một mình nàng, mà là ba người bọn nàng đều đồng loạt thay đổi.
Nhớ tới trước đây ba người thích thảo luận sau này mình sẽ gặp phải người như thế nào, lãng mạn ra sao. Khi tình yêu đến sẽ mang cho người ta cảm giác hạnh phúc nhất, nhưng khi tình yêu đi, nó sẽ mang một người đang tốt đẹp đẩy vào địa ngục.
Vì tình yêu, Xa Vân Hề đánh mất ước mơ, cũng từ đó 3 người đối với ái tình đều có suy nghĩ mới. Có thể trước đây ở tuổi thanh xuân các nàng thích mơ mộng viễn vong, cho đến khi trãi qua nhân sinh thê lương lần đó, các nàng mới phát hiện ái tình thật sự không đẹp đẽ như bề ngoài của nó.
Sau khi đi làm, nàng lần lượt gặp phải những cố sự trong công việc, mỗi lần như thế với tính cách của nàng đều chọn không thỏa hiệp, nên đành nghỉ việc, mỗi năm lại thay công việc mới. Mỗi lần ở công ty toàn là gặp phải loại người khiến nàng chán ghét, muốn nôn mửa.
Nấu ăn, nàng chỉ có thể mang hết tâm tư dồn vào sở thích của mình, không cần để ý tới những kẻ đáng ghét ngoài kia, chuyên tâm tập trung vào nấu ăn. Nàng thích trù nghệ nha, đây là thế giới nhỏ của nàng.
Trong nhà phản đối, mặc dù nàng biết cha mẹ là muốn tốt cho mình, bất quá nàng cũng cố chấp làm những việc mà nàng thích, đây rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.
Nếu như nàng làm đầu bếp, có thể đã không gặp phải người này, nếu như không gặp phải cô ấy, cuộc đời của nàng sẽ như thế nào? Chắc giờ còn đang chờ mong bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú đến kết hôn cùng mình không phải sao? nhưng mà không có nếu như.
Gặp được người này, lẽ nào đây là duyên phận sao? Hai mươi sáu năm trái tim chưa một lần yêu ai, một mực khi gặp phải Cơ Huyền Ngọc lập tức rung động, đây là tình yêu sao?
Nàng không phủ nhận là nàng đã yêu cô ấy. Nàng bây giờ mà nói không yêu thì trái tim nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao, chắc là không thể. Bản thân nên làm như thế nào? Cô ấy giờ này rất yếu đuối, mình phải an ủi làm sao? Trong lòng như có khối đá lớn đè lên đến không thở nổi.
"Tổng giám đốc, cô..." Hoàng Xán có chút mơ hồ, hai người hiện tại nên đi con đường nào? Rõ ràng ngăn cách là một tầng giấy mỏng manh, bây giờ lại bị chọc thủng, sau này không biết đối mặt ra sao?
"Xán, tôi thích cô, tôi yêu côi, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu cô mất rồi. Tôi không muốn mất cô, tôi cố gắng chờ đợi, hôm nay tưởng rằng cô cũng yêu tôi, nhưng đột nhiên cô lạnh nhạt, tôi không biết nên làm như thế nào, tôi sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại côi, sợ một ngày không có cô bên cạnh, sợ không nhìn thấy nụ cười của cô nữa, sợ cô biến mất khỏi cuộc đời của tôi."
Cơ Huyền Ngọc mang theo tiếng gào khóc vừa nói vừa đem Hoàng Xán ôm càng chặt hơn. Cô sợ chính mình buông lơi ra một chút nàng sẽ biến mất không còn tăm hơi, không cách nào tìm được.
Cơ Huyền Ngọc xúc động. Mỗi một câu bày tỏ, một cái va chạm trên người đều làm nàng cảm động, tất cả như chìa khóa bắt đầu mở ra nội tâm của nàng.
"Tổng giám đốc, cô không nên ôm tôi chặt như thế có được không, tôi đau a. Chúng ta vào trong xe nói chuyện đi." Hoàng Xán biết tránh không khỏi, nếu đã tránh không khỏi vậy thì đối mặt đi, kết quả thế nào cứ thuận theo tự nhiên.
Cơ Huyền Ngọc buông Hoàng Xán ra, bất quá một tay nắm lấy tay nàng, sợ nàng chạy mất. Cô lúc này thật như người nhát gan, cái gì cũng sợ mất. Nhưng cô không hối hận cho dù ở trước mặt người này biểu hiện sự yếu đuối của mình.
Hai người ngồi trở lại trong xe, Hoàng Xán không dám nhìn thẳng Cơ Huyền Ngọc. Đôi mắt của nàng nhìn đăm đăm phía trước, ánh mắt hơi lộ ra u buồn, nàng lần đầu tiên yêu đã phải khó khăn như thế này rồi.
"Tổng giám đốc, cô nói yêu tôi ngay phút đầu, bây giờ cô còn yêu không?" Hoàng Xán không biết đã làm gì để cho người này yêu thích mình. Nàng không ưu tú, không có mị lực, cơ bản chỉ gọi là dễ thương. Cơ Huyền Ngọc thật sự yêu nàng, hay vì cái khác. Hai người rất nhiều chổ đều không tương xứng, nàng chưa từng nghĩ hai người một ngày nào đó sẽ có điểm chung. Hai người lớn lên trong hai gia đình khác nhau, nhận sự giáo dục khác nhau, thái độ đối nhân xử thế cùng cách nhìn nhận về cuộc sống đều không có chỗ nào tìm được điểm tương đồng. Hai người không có tiếng nói chung nếu sống cùng nhau thật sự là thiên trường địa cửu sao?
Cơ Huyền Ngọc hai mắt dịu dàng nhìn Hoàng Xán, cô xưa nay chưa bao giờ lấy cảm tình ra đùa giỡn. Người này có phải là đang lo lắng điều gì hay không?
"Ừa, tôi lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô, tim liền loạn. Ba tháng qua, tôi vẫn nhẫn nại, sợ cô chán ghét tôi, thế tôi chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô."
Một người làm sao có khả năng vĩnh viễn chỉ đứng nhìn người mình yêu, rõ ràng nàng ở bên, bản thân lại chỉ có thể nhìn, không cách nào chạm đến nàng, người như vậy là thánh nhân sao? Cơ Huyền Ngọc chưa từng nghĩ mình là thánh nhân, nàng là người bình thường, người bình thường cần một tình yêu.
Cơ Huyền Ngọc nói xong, Hoàng Xán xoay mặt nhìn cô, tất cả rất chân thực, không giống như là đang nói lời chót lưỡi đầu môi. Nhưng mà giờ khắc này Hoàng Xán hy