Sau khi gặp ở quán bar, Quan Di Tình không còn gặp lại Xa Vân Hề. Quan Di Tình sáng sớm ngày thứ hai gọi điện thoại cho Xa Vân Hề, điện thoại của nàng tắt máy. Đi tới nhà nàng, hàng xóm đối diện cho hay nàng sáng sớm đã vác balo thật to ra ngoài, tựa hồ đi rất xa.
Quan Di Tình một người lái xe tới đến công ty, đối với việc Xa Vân Hề đột nhiên biến mất làm cho cô sợ hãi. Cô sợ chuyện đêm đó, Xa Vân Hề sẽ trốn cô, cũng lo lắng Xa Vân Hề biến mất hai ngày nay không biết nàng ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vốn định về nhà cũ, hai ngày nay cô ngồi mãi trong nhà, hai mắt nhìn chăm chú điện thoại di động đờ ra. Nàng nhắn cho Xa Vân Hề thật nhiều tin nhắn, nhưng đã hai ngày rồi không hề có tin hồi âm.
Gọi về Xa gia, Xa mụ mụ nói nàng không có về nhà. Thông qua bạn bè hỏi thăm tin tức của Xa Vân Hề đều không có kết quả.
Ngồi trong công ty làm việc, Quan Di Tình không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào. Không có tin tức của Xa Vân Hề, trong lòng nóng như lửa đốt. Mối tình này, chẳng lẽ chỉ mình cô yêu đơn phương sao? Những tưởng mình dũng cảm đuổi theo nàng, nàng sẽ quay đầu nhìn mình một lần. Vậy mà lâu như vậy rồi, người kia dù chiếc bóng cũng không lưu lại cho mình. Là chính mình quá nóng vội hay từ trước đến giờ mình đã sai.
Hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cứ như thế nhìn chằm chằm cho đến sáng.
Nguyên bản muốn đi xem Xa Vân Hề có đi làm hay không thì nhận được đơn thông báo xin nghỉ phép, mới biết Xa Vân Hề xin nghỉ một tháng. Nhìn cái tên quen thuộc trong đơn xin phép xem có vẻ là lạ.
Một người liền như vậy biến mất khỏi thế gian, phái người đi điều tra cũng không tra được bóng dàng nàng đang ở đâu, tựa hồ người này xưa nay chưa từng xuất hiện. Ái tình quả thực dằn vặt người, Quan Di Tình trước đây yêu, thế nhưng yêu cũng không có sâu nặng như bây giờ. Dạo trước, thời điểm người kia lựa chọn một người đàn ông, bản thân cô còn có thể dễ dàng buông xuống. Lần này, đừng nói là buông xuống, cô đã yêu đến nỗi muốn hòa nhập vào thân thể của nàng, sợ là làm sao có thể dễ dàng quên lãng.
Nằm nhoài, tay phải lộn xộn gõ lên mặt bàn. Quan Di Tình không còn chút tâm tư nào, lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không thấy lối đi. Xa Vân Hề đi rồi, đi lặng yên không một tiếng động. Trái tim của cô cũng theo nàng rời đi rồi, thật nực cười, cô là chủ nhân thân thể này mà đến cả trái tim cũng quản không nổi.
Tháng ngày không có Xa Vân Hề, Quan Di Tình không còn tinh thần hay sức sống, nửa tháng sau cũng khoát balo lang thang lữ hành.
Ngày ấy, đang chuẩn bị rời đi Tây Tạng, cô ở bên ngoài quán cà phê, nghỉ chân chụp ảnh. Lần đầu tiên tới Tây Tạng, cảnh sắc nơi này quả thực như trong truyền thuyết, nào là núi non, nào là sông nước, nào là phố xá.
Cầm camera chuẩn bị tự sướng cho mình một tấm ở quán này, quán cà phê này cũng là phong cách riêng, rất có mùi vị. Ngẫm lại bản thân sống nơi phố thị sầm uất, thỉnh thoảng hay thưởng thức cà phê ngon, nhưng lại không giống như hương vị cà phê ở đây, hương vị cà phê ở đây cũng giống như người dân vậy, chất phát, đam mê.
Khi đưa máy ảnh lên chụp, liền nhìn thấy trong góc của quán cà phê có một chiếc đàn dương cầm, tay vừa ấn nút chụp lập tức bất động.
Tìm người này một tháng, vì sao nàng xuất hiện ở đây? Cái người ngốc nghếch này, vì sao đến nơi này?
Nhìn bóng dáng quen thuộc, Quan Di Tình còn sợ là bởi vì quá mức nhớ nàng mới xuất hiện ảo giác hoặc là ai đó có bóng lưng tương tự mà thôi. Chậm rãi đi vào quán cà phê. Đẩy cửa bước tới, bên tai vang lên giai điệu quen thuộc, đây là một ca khúc rất nổi danh ( Lam Quang ). Cô lần đầu tiên nghe qua thủ khúc này cũng đã hơn mười năm. Lúc ấy, người được mệnh danh là Công chúa Angle đã đàn bài này, lúc đó còn náo động toàn bộ giới âm nhạc. Nhưng không có ai biết thân phận thật sự của nàng, sáu năm trước, người kia không hiểu vì sao bỗng biến mất khỏi giới âm nhạc.
Nhìn bóng lưng quen thuộc, nghe giai điệu quen thuộc. Bức tranh này thật hài hòa, nhìn như nàng ấy và đàn dương cầm trời sinh đã là một thể.
Mỗi một nốt nhạc này đánh lên tựa như từ trong thân thể mềm mại truyền đến, hoàn toàn mê luyến người nghe. 5 phút trôi qua, mọi người ở đây đều dùng ánh mắt thán phục nhìn người chơi dương cầm.
Chân mang đôi hài màu vàng, trên người khoát trang phục màu lam nhàn nhã phối cùng thắt lưng màu đen trên eo, tóc cột đuôi ngựa phía sau. Tuy không thấy rõ dung mạo của cô gái nhưng từ bóng lưng của nàng cũng biết là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Quan Di Tình liên tục nhìn chằm chằm vào người kia, nhìn mỗi một động tác của nàng. Khi nàng ấy đàn xong, trong nháy mắt cô biết đây là người mà cô muốn tìm bao lâu nay. Nếu như muốn hỏi nguyên nhân, kỳ thực bản thân cô cũng không biết, có lẽ cô cảm nhận được hơi thở của nàng.
Cô gái kia khi vừa đàn xong liền đứng dậy, mới vừa quay người lại liền nhìn thấy nơi cửa ra vào có một nữ nhân đang nhìn cô hết sức dịu dàng.
Nàng dừng chân, vừa hiếu kỳ, ngây người, Xa Vân Hề không biết vì sao lại ở chỗ này gặp Quan Di Tình. Nàng đi xa để giải khuây, không ngờ gặp được cô ấy.
Nghĩ đến đêm đó phát sinh tất cả, Xa Vân Hề tâm rất loạn, nàng cần một nơi nào đó để vỗ về trái tim của mình. Nàng