Đã lâu không gặp, Phạm An Nguyên nghe như thế nào đi nữa, bốn chữ này đặc biệt chói tai.
Lúc nào thì quan hệ của hai người trở nên xa lạ, một câu thăm hỏi so với bằng hữu bình thường còn muốn xa lạ hơn. Tình yêu đã không còn nữa rồi sao? Rõ ràng trước đây là người yêu của nhau, tại sao quen thuộc như thế giờ phút này trở thành người dưng? Nghĩ đến việc đã từng hạnh phúc, nghĩ đến nàng đối với mình lúc nào cũng cười, nghĩ đến những năm tháng ngọt ngào, thật sự sẽ không bao giờ trở lại hay sao?
Phạm An Nguyên nhìn Xa Vân Hề cười, bên trong nụ cười của nàng không còn tình cảm với mình nữa, mà lại như là một người bạn bình thường thăm hỏi đơn giản.
Xa Vân Hề sẽ không dễ dàng yêu thương một người, nếu như đã yêu, người đó liền trở thành người duy nhất. Nhưng nếu như nàng đã muốn quên lãng ai, ngươi đó muốn trở về e là không có cơ hội. Nàng tuy tính tình đạm nhạt, nhưng nếu đã yêu thì yêu bằng chính sinh mạng của mình, nếu đã dứt khoát lại càng nhẫn tâm.
"Em đến đây bao lâu rồi?" Nhìn Xa Vân Hề một thân y phục thanh tân đạm nhã, cùng ngày ấy ở buổi giao lưu gặp phải hoàn toàn phong cách khác nhau.
Nàng hôm nay chỉ đơn giản mặc quần áo tơ tằm màu trắng, váy dài thêu mấy đóa hoa mai. Trên đầu dùng kẹp tóc vãn lên tóc dài đơn giản, trước ngực vài sợi tự do buông xuống rất tự nhiên. Đây chính là nét đẹp của Xa Vân Hề mà nhiều người không biết.
"Không" Xa Vân Hề cảm thấy không có lời gì để nói với Phạm An Nguyên, cảm giác như vậy quá khó xử. Trước đây hai người cùng nhau, chuyện nói hoài không hết, những câu nói đi nói lại mấy lần vẫn không thấy chán. Chia tay, hai người ngầm hiểu rằng tình yêu sẽ theo đó mà ra đi.
Xa Vân Hề đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, tới nơi này lâu như vậy rồi, cũng không nhìn thấy người đứng ra tổ chức buổi họp hội này. Nàng có chút mất hứng, muốn rời khỏi, nhưng nếu rời đi mà không nói một tiếng nào với ai, lại cảm thấy không lễ phép.
Thấy Phạm An Nguyên tìm mình, Xa Vân Hề tuy rằng không biết hắn tại sao cứ muốn gặp mình, bất quá cũng là gặp gỡ, chung quy phải đối mặt.
Phạm An Nguyên nghe Xa Vân Hề trả lời ít tiếng, hắn muốn quan tâm nàng, nhưng không biết nên làm gì mở miệng, nên lấy thân phận gì truy hỏi?
"Ở đây một mình sẽ buồn chán? Sao em không vào bên trong cùng mọi người trò chuyện?" Xa Vân Hề trốn ở một góc, trước đây nàng cũng như thế, không thích lộ liễu, làm việc đều là đặc biệt biết điều, biết điều đến nỗi người khác không biết đến sự tồn tại của nàng.
Trò chuyện sao? Xa Vân Hề không có dự định đi vào,những người kia và mình căn bản là không ở cùng một thế giới. Mình coi như đi vào, cũng không trò chuyện với nhau được, chỉ làm vướng víu thêm mà thôi. Nàng không thích những nơi ồn ào náo nhiệt.
Xa Vân Hề mỉm cười, nàng sao không hiểu tính cách của mình, trong đó không có nhiều người thân thiết, nếu có trò chuyện được cũng chỉ vài câu xã giao thông thường.
"Em cảm thấy không có gì, ở đây yên tĩnh, anh có việc thì làm đi? em ngồi đây không có gì đâu." Hai người thân phận đã thay đổi, không cần thiết phải phí lời cùng nhau, những người ở đây cũng không phải người bình thường, nếu như gây ra lời đồn đãi nhảm nhí, vậy nàng có trăm cái miệng cũng cãi không được.
Có thể Phạm An Nguyên muốn tới gần nàng nhưng Xa Vân Hề lại muốn cùng Phạm An Nguyên duy trì khoảng cách, .
Hai người một cái lùi, một cái tiến, không biết vì sao hôm nay lại có kết cục này.
"Anh không có bận gì, một lát mọi người biễu diễn tiết mục của mình, Hề Hề, em cũng tham gia đi, em đàn dương cầm so với anh còn hay hơn." Nói tới chuyện Xa Vân Hề đàn dương cầm, Phạm An Nguyên liền nhớ tới những ký ức ngọt ngào.
Quá khứ quá mức hạnh phúc, cho tới khi mất đi, đến cái bóng của hạnh phúc cũng không bao giờ gặp lại. Người ta đều thích so sánh, cho nên mới lần lượt lơ là người bên cạnh.
"Em đã không đàn nữa." Đàn dương cầm đã không muốn chạm tới, cho dù tình cờ đánh một khúc, đó cũng là việc xa xỉ.
Xa Vân Hề xưa nay dám nghĩ đến tháng ngày nàng đàn dương cầm, bởi vì quá mức hạnh phúc, nàng sợ không chịu đựng nỗi xót xa trong lòng, vì lẽ đó lựa chọn không nghĩ đến.
Xa Vân Hề trả lời như thế, Phạm An Nguyên không hiểu, cái gì mà không đàn dương cầm? Đàn dương cầm đã từng là dụng cụ so với sinh mạng của nàng còn quan trọng hơn, không chơi nữa, đây là ý gì.
Phạm An Nguyên kinh ngạc nhìn Xa Vân Hề, đàn dương cầm là giấc mộng của nàng, hắn không biết người mình yêu đã trãi qua sự tình gì. Nếu như ước mơ đấy đã mất, cuộc sống của nàng còn ý nghĩa gì.
Người ta sống trên đời đều không phải là để theo đuổi ước mơ của mình đó sao? Không còn lý tưởng, vậy mỗi ngày chỉ ăn ba bữa cơm, sống như thế còn gọi là sống sao?
"Sao không đánh, đó là đam mê của em cơ mà?" Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, hắn hi vọng Xa Vân Hề có thể trả lời cho hắn biết.
Sáu năm qua hắn không biết phát sinh chuyện gì, nếu hiện tại đã gặp lại nàng, hắn hi vọng có thể hiểu rõ quá khứ của nàng và nắm lấy hiện tại.
Xa Vân Hề ngơ ngác nhìn Phạm An Nguyên, nàng không hiểu người đàn ông này tại sao chấp nhất với chuyện đàn dương cầm của mình.
"Chỉ là không muốn đánh nữa thôi, được rồi, chúng ta không bàn lại vấn đề này. Anh đi làm việc của anh đi, em ở đây." Hắn vì sao lại thích xoi mói vào vấn đề đó, cách nói chuyện này của Phạm An Nguyên, Xa Vân Hề rất không thích. Quan hệ hai người giờ đây chỉ còn sót lại một ít tình bằng hữu, so với bằng hữu bình thường còn không bằng. Nghe giọng điệu truy hỏi vấn đề của hắn đối với mình, bất kể nói thế nào, Xa Vân Hề trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhìn Xa Vân Hề cau có, Phạm An Nguyên không dám tiếp tục đề tài này. Đây là lần đầu hắn thấy Xa Vân Hề lộ ra loại vẻ mặt này đối với hắn, trước đây nàng dịu dàng, tuy rằng thi thoảng lơ đãng, nhưng cau mày khó chịu thì chưa từng thấy.
Thời gian không thể thay đổi một người,