Âu Dương Tuyết Tự trở thành đồng nghiệp của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề đối với người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng cũng không phải là không để ý.
Hai người lần trước đã gặp một lần, lần này lại xuất hiện trong công ty, trong lòng Xa Vân Hề có phần hiếu kỳ. Nàng biết nàng ngu si nhưng dù gì cũng không đến nỗi hết thuốc chữa. Nhìn là biết Âu Dương Tuyết Tự không phải đơn giản, thân phận đặc biệt. Khí chất đâu thể lừa người, nữ nhân này trên người tỏa ra phong thái đoan trang hào phóng, ngoại trừ tiểu thư thế gia, không thể xuất thân trong gia đình bình thường được.
Ăn cơm trưa, Xa Vân Hề thích một mình ngồi ăn. Gần đây do bận rộn công việc nên gọi thức ăn bên ngoài, hôm nay nàng giúp Tuyết Tự gọi thức ăn bên ngoài vào.
"Đã quen thuộc chưa, thức ăn này có được không?" Xa Vân Hề nhìn món ăn nàng gọi cho Âu Dương Tuyết Tự, nàng không phải là thân thiện gì, lần đầu phải trông chừng người khác, cảm giác có tí khó chịu.
Âu Dương Tuyết Tự nhìn thức ăn, này không phải thiếu a mà là biến mình thành heo. Cô ăn không nhiều nhưng Xa Vân Hề thì lại mua rất nhiều, làm sao ăn hết đây.
"Không, đủ ăn. Tôi ăn không hết, cô ăn chung với tôi đi" Cô không thể một mình ăn hết lượng cơm bằng hai bữa thế này. Xa Vân Hề thật biết cách chăm sóc a.
Âu Dương Tuyết Tự lần đầu cùng Xa Vân Hề thân thiết, hai người vừa dùng cơm vừa nói chuyện.
Đã từng tưởng tượng ra cảnh cùng Xa Vân Hề thân mật, tiếp xúc rồi lại thấy vô cùng thân thiết. Nghe tiếng nàng nói, nhìn nàng thơ ngây. Nàng từ bỏ đàn dương cầm, đây là chuyện mà Âu Dương Tuyết Tự không nghĩ đến. Đàn dương cầm so với mạng của nàng còn trọng yếu hơn, tại sao lại từ bỏ, đến cuối cùng là gặp sự cố gì. Cô vốn muốn vận dụng quan hệ trong nhà đi điều tra một chút chuyện Xa Vân Hề, cuối cùng vẫn không có làm. Có thể vì yêu nàng nên sợ nàng biết mình điều tra nàng, nàng sẽ không chú ý đến mình nữa.
"Cô ăn không hết sao? Không thể nào? Nhìn thân thể của cô so với tôi khỏe mạnh hơn nhiều, hẳn là ăn cơm phải nhiều hơn tôi chứ." Xa Vân Hề nhìn đồ ăn, lại nhìn Âu Dương Tuyết Tự. Quan Di Tình trông khỏe mạnh, cô ấy ăn nhiều cơm hơn so với mình. Vậy Âu Dương Tuyết Tự cũng phải ăn rất nhiều mới đúng.
Âu Dương Tuyết Tự nghĩ Xa Vân Hề lý luận không phải người bình thường có thể hiểu được, cái gì mà nhìn thân thể thì biết ăn nhiều hay ăn ít. Âu Dương Tuyết Tự không biết Xa Vân Hề đây là đề cao mình hay châm biếm mình nữa, cô vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, vóc người của cô trong mắt Xa Vân Hề rất kém cỏi sao?
Nhìn lại mình, dáng người này đủ để đi thi tuyển hoa hậu thế giới, không phải Âu Dương Tuyết Tự khoe khoang chứ dáng của cô ở cái công ty này hẳn là không mấy người so bì được. Ngày hôm nay Xa Vân Hề nói như thế, bản thân cô cũng có chút thiếu tự tin rồi, chính mình vóc dáng này xấu xí sao? Xa Vân Hề thích người đẹp. Vậy ở Quan Tuyệt ngoại trừ biểu tỷ ra hẳn là không ai so được với cô.
"Không có, tôi thật sự ăn không được nhiều như vậy, bình thường lượng cơm ăn cũng bằng phân nữa chổ này thôi." Âu Dương Tuyết Tự cười khổ nhìn Xa Vân Hề, mỗi lần cô và Xa Vân Hề trò chuyện, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Xa Vân Hề.
"Vậy sao, Di Tình và cô dáng người gần như nhau, Di Tình ăn nhiều hơn cô." Xa Vân Hề dùng sức ăn của Quan Di Tình so sánh với Âu Dương Tuyết Tự, tỏ vẻ nghi hoặc. Ở trong ý thức của nàng, cao to bằng nhau thì sẽ ăn cơm nhiều như nhau.
Nghe Xa Vân Hề xưng hô tên của biểu tỷ một cách thân mật, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng dậy lên một luồng khó chịu không tên. Là nhân viên nhưng nàng ấy gọi thẳng tên của tổng giám đốc, lại mang theo ý nhị dịu dàng, lại còn biết biểu tỷ ăn cơm nhiều hay ít, đến cùng là hai người quan hệ ra sao?
Âu Dương Tuyết Tự thắc mắc vô cùng, cô nghĩ biểu tỷ và Xa Vân Hề chỉ đơn giản là hàng xóm, bây giờ nghĩ lại hình như không có đơn giản như vậy.
"Cô đều dựa vào vóc dáng để đoán lượng cơm hay sao?" Nghe xong Xa Vân Hề giải thích, Âu Dương Tuyết Tự kỳ thực cảm thấy rất buồn cười. Người này tư duy thật đơn giản, chỉ có lúc nàng đàn dương cầm mới có phong thái cực phẩm.
Nhớ lần đầu tiên nghe Xa Vân Hề đàn, thanh lịch váy lụa trắng, dùng kẹp tóc đơn giản kẹp lên tóc dài. Ngây thơ, thanh nhã.
Lúc nàng đàn, cả người hoàn toàn rơi vào không gian âm nhạc. Phảng phất thân thể theo tiết tấu nốt nhạc như đang nhảy múa, ngón tay tinh tế không ngừng gõ nhẹ lên từng phím trắng đen. Nàng như một nữ thần mặt trăng biểu diễn, hòa sinh mệnh vào trong tiếng đàn, trực tiếp thâm nhập vào tâm hồn của tất cả những người ở hội trường khi lần đầu nghe nàng đàn, ngay cả những nhà phê bình cũng bị hút vào trong đấy. Kết thúc biểu diễn một phút, tiếng vỗ tay mới vang vọng toàn bộ hội trường.
Đó là một bản đàn tạo cảm hứng cho cả trường học, cuối cùng nó trở thành một ca khúc được các giáo viên dạy cho sinh viên của mình. Có người nói nàng là thiên tài, cũng có người nói nàng là ma quỷ. Mặc kệ là thiên tài hay là ma quỷ, những tên gọi này đối với nàng mà nói đều là không quan trọng. Dù là vì một ca khúc mà nổi tiếng khắp toàn trường, nàng vẫn bình tĩnh tựa hồ sự kiện kia không quan hệ gì đến nàng, vẫn sống cuộc sống đời thường không tranh đoạt.
Âu Dương Tuyết Tự đối với Xa Vân Hề có nhiều nghi vấn, những nghi vấn này không phải người khác dễ dàng có thể giải đáp.
"Cũng không phải, tại cảm thấy cô và Di Tình có rất nhiều chỗ tương tự, nên mới nghĩ rằng cô cũng giống cô ấy." Nhìn Quan Di Tình và Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề không hiểu vì sao nàng lại mang Tuyết Tự đi so sánh với Di Tình. Hai người dù là tính cách hay phương diện, vừa nhìn chính là hoàn toàn khác nhau, vậy mà Xa Vân Hề còn mang ra so sánh, nàng đúng là trúng tà.
"Cô và tổng giám đốc quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Tuyết Tự không tự chủ hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Biểu tỷ là người cá biệt, không dễ dàng tiếp nhận ai, Xa Vân Hề xưng hô như vậy nói rõ quan hệ của hai