Xa Vân Hề lái xe về nhà, tuy rằng không biết Phạm An Nguyên làm thế nào biết được sự thật, thế nhưng bây giờ mọi chuyện coi như đã xong, nghĩ như thế nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thành phố quay cuồng đủ trò vui, Xa Vân Hề chỉ muốn nhanh thật nhanh chạy đến bên người Quan Di Tình. Xe lao đi vun vút mang theo tâm tư háo hức của nàng, trong lòng Xa Vân Hề là sự chờ mong gặp được Quan Di Tình.
Đến tiểu khu mang xe đỗ xong xuôi, nàng bước nhanh chạy đến sảnh lớn, mở cửa thang máy, tất cả lưu loát mau lẹ, Xa Vân Hề chính mình cũng không biết tại sao lòng nôn nao như thế. Tự dưng nàng nhớ Quan Di Tình đến điên rồi.
Trong tim tràn ngập hình ảnh của cô ấy, nàng không thể diễn tả hết. Đầu óc của Xa Vân Hề bây giờ chỉ còn lại mỗi Quan Di Tình.
Hoang mang mở cửa nhà, đi tới phòng khách nhìn thấy bên trong một mảnh đen như mực, Xa Vân Hề hoảng hốt, tim đột nhiên như mất một nhịp.
"Di tình, Di Tình, Tình ở đâu?" Xa Vân Hề mở đèn phòng khách, điên cuồng gọi tên tìm kiếm.
"Di Tình, Tình ở nơi nào?" Phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm đều không có. Đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ra không ngừng tuôn đọng lại trên vành mi.
"Tiểu Hề Hề, em sao vậy?" Giọng nói nghi hoặc và đau lòng.
Xa Vân Hề quay mặt sang nhìn người đang hỏi mình, thấy nàng đứng cách mình chừng mười mét, lần đầu tiên cảm giác khoảng cách này thật dài, dài đến nỗi mình có thể không gặp được cô ấy.
"Di Tình, Di Tình, Tình dọa em, em ngỡ Tình không cần em nữa, em sẽ không còn được gặp lại Tình."
Xa Vân Hề vội chân chạy đến bên Quan Di Tình, dang tay ôm sát Di Tình vào lòng, nàng muốn dùng hết thảy sức lực mang cô ấy hòa vào trong thân thể của mình, không bao giờ rời xa nữa.
Nhìn Xa Vân Hề hoảng sợ như vậy, Quan Di Tình tuy không biết nguyên nhân gì, cô cũng ôm chặt lấy nàng làm cho nàng cảm giác được sự tồn tại của mình.
Khi Xa Vân Hề chân thực cảm giác được hơi ấm của Quan Di Tình quanh mình, tim nhỏ liền cảm thấy an tâm. Đây là cảm xúc yêu thương toát ra từ chính nội tâm của nàng.
"Tình ở nhà sao không bật đèn a?" Xa Vân Hề ôm Quan Di Tình, nàng đã không còn hoảng loạn như lúc nãy nữa.
"Tôi ở nhà một mình, mở nhiều đèn lãng phí điện nha, tôi ở trên sân thượng ngồi đọc sách." Quan Di Tình trong lòng có chút bận tâm, nàng ấy từ lúc về nhà đến giờ đều lo sợ như vậy.
"Hề Hề, có phải có chuyện gì hay không?" Lúc ra ngoài còn bình thường vì sao khi về nhà lại hoảng loạn, trong này nhất định có chuyện.
"Em sợ Tình bỏ lại em, em rất nhớ Tình, muốn ôm Tình, ôm cả đời." Càng nói nước mắt càng lăn dài trên gò má. Chính mình lúc nào đã xem cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng, cô ấy không phải là người con gái nàng yêu mà chính là sinh mạng của nàng.
"Sẽ không, trừ phi em không muốn tôi nữa, mà nếu em không muốn tôi cũng sẽ quấn quít lấy em, cả đời đều quấn quít lấy em." Quan Di Tình giọng nói run run, cô biết nàng giờ đây đã hoàn toàn thuộc về cô.
Quan Di Tình còn tưởng rằng sẽ rất lâu nữa cô mới có được tình yêu trọn vẹn của nàng, không ngờ hôm nay Vân Hề nói ra tâm tình của em ấy như là đang tỏ bày cùng cô. Yêu không cần quá nhiều lời hoa mỹ, chỉ cần hai con tim hòa vào nhau là đủ.
"Di tình, em đói." Xa Vân Hề buông Quan Di Tình ra, cong miệng nhỏ kêu gào như trẻ con đòi kẹo.
"Em không phải ra ngoài ăn cơm sao, lẽ nào không ăn?" Ra ngoài gặp gỡ ăn cơm với Phạm An Nguyên, vì sao đói bụng trở về? Phạm An nguyên đã biết nàng không ăn cơm Tây, lần này chắc chắn sẽ không đần độn mà dẫn Xa Vân Hề đi nhà hàng Tây, vậy nàng còn đói bụng là làm sao?
Quan Di Tình đôi mắt nghi hoặc nhìn Xa Vân Hề, Phạm An Nguyên cũng không phải loại người keo kiệt bủn xỉn, kém cỏi đến mức một bữa cơm cũng không mời Xa Vân Hề.
"Em không có ăn, em thích ăn cơm Tình làm, Tình làm món mì sợi xài trứng cà chua được không?" Quan Di Tình nấu ăn thì ai bằng, nàng được Di Tình nuôi đến nỗi kén chọn luôn rồi.
"Ừ, tôi làm cho em." Quan Di Tình giúp Xa Vân Hề lau nước mắt, vừa dỗ dành vừa tươi cười nhìn nàng.
"Ân, em đi tắm." Xa Vân Hề ngại ngùng trước mặt Quan Di Tình, xoay người đi phòng ngủ tìm áo ngủ.
Quan Di Tình nhìn đứa trẻ to xác trong lòng tràn ngập tràn hạnh phúc.
Một canh giờ sau Xa Vân Hề đi ra, Quan Di Tình cũng vừa làm xong cơm để lên bàn. Dường như Quan Di Tình luôn luôn phối hợp nhịp nhàng thời gian với Xa Vân Hề.
"Di Tình, Tình chưa ăn cơm sao?" Trên bàn là hai bát cơm, muộn như vậy, hiện tại đã hơn chín giờ mà Di Tình lẽ nào chưa ăn. Nhìn trên bàn hai cái trứng chiên, Xa Vân Hề hiếu kỳ.
"Em không ở nhà, tôi một mình ăn cơm cũng buồn chán nên vẫn chưa ăn." Có thể là vì quen thuộc có Xa Vân Hề, bỗng nhiên vắng nàng, cảm giác nhà cửa yên ắng tĩnh mịch buồn phiền.
Quan Di Tình tuy cười nhưng Xa Vân Hề biết cô trong lòng có nỗi buồn, nàng biết Di Tình cô đơn, có lẽ nàng cần phải quan tâm, nhiệt tình thêm chút nữa.
"Ân, sau này em sẽ cùng Tình ăn cơm cho đến khi chúng ta già đi." Xa Vân Hề cầm lấy đũa nói xong thì tự mình ăn cơm. Tuy rằng chỉ vài món đơn giản trước mặt nhưng trong mắt Xa Vân Hề so với cao lương mỹ vị còn ngon hơn. Bên trong từng món ăn có tình yêu của Quan Di Tình đối với nàng vì thế chúng đặc biệt ngon hơn.
Quan Di Tình nghĩ Xa Vân Hề chắc sẽ trách tự trách mình, hoặc trách móc cô, ví dụ như "Tại sao Tình không ăn cơm", "Tình làm gì để mình bị đói thế hả" nhưng chờ thật lâu cô không có nghe nàng trách. Cuối cùng nàng chỉ nói một câu thâm tình như thế. Phòng tuyến trong lòng Quan Di Tình triệt để tan vỡ. Cô xúc động không cầm được nước mắt, chính mình lúc nào biến thành Lâm Đại Ngọc, khóc như