Buổi tối tan sở Quan Di Tình và Xa Vân Hề về nhà, ở trên xe, Xa Vân Hề cảm nhận được Di Tình có gì đó không đúng. Bình thường Quan Di Tình đều nghĩ đủ trò đùa giỡn mình, lúc nào cũng ở trạng thái phấn khích. Hôm nay bỗng nhiên yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta giật mình.
Xa Vân Hề ngồi yên, đôi mắt liên tục quan sát Quan Di Tình trong gương, mỗi một ánh mắt biến hóa của cô, nàng đều có thể cảm thụ được. Tình yêu đến một mức độ nào đó tất cả vui buồn đều sẽ tương linh với nhau.
Về đến nhà, bầu không khí tĩnh lặng lạ thường, tĩnh lặng đến nỗi còn nghe được tiếng nhịp tim đập.
"Di Tình, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?" Xa Vân Hề không chịu được Quan Di Tình như vậy, nàng không hy vọng cô ấy phiền muộn, nhưng bây giờ những gì Quan Di Tình biểu hiện không phải là phiền muộn mà là đau đớn.
"Nói chuyện?" Mới từ trong tủ lạnh lấy ra rau dưa chuẩn bị đi làm cơm, Xa Vân Hề bỗng nhiên muốn nói chuyện, Quan Di Tình có chút không hiểu.
"Đúng, chúng ta phải trò chuyện." Không nói rõ ràng, e rằng bữa cơm này sẽ ăn không ngon.
"Được" Quan Di Tình cầm nguyên liệu để lại tủ lạnh. Đi tới bên cạnh Xa Vân Hề ngồi xuống.
"Di Tình, Tình có phải là có tâm sự?" Xa Vân Hề cầm tay Quan Di Tình, muốn cho cô ấy cảm giác an toàn. Di Tình từ khi gặp mình vẫn luôn vì mình lo lắng, mình cũng nên vì cô ấy chia sẻ một ít.
"Tiểu Hề Hề, tôi không có chuyện gì." Quan Di Tình cười cười, nụ cười có bao nhiêu miễn cưỡng chỉ có bản thân cô biết mà thôi.
"Di Tình, chúng ta hiện tại là một thể. Tình đừng ôm hết lo âu về mình, em có thể tựa vào Tình, Tình cũng có thể như thế tựa vào em." Xa Vân Hề lời ý vị sâu xa hướng Quan Di Tình nói, trong lòng xa xót cho Di Tình.
"Tiểu Hề Hề, nếu như có một ngày chúng ta bất đắc dĩ phải xa nhau thì làm sao bây giờ?" Quan Di Tình lông mày nhíu chặt, nàng biết chuyện lần này thật không có đơn giản như vậy. Chuyện trong nhà, còn có chuyện của mình và nàng.
Nhìn người này bất chợt yếu đuối như thế, Xa Vân Hề tâm như bị người ta một đao đâm tới, đau đến thở cũng thấy khó khăn.
Xa nhau? Xa Vân Hề biết Quan Di Tình gặp phải vấn đề rất khó xử lý. Chuyện này có liên quan đến mình, nếu như thật sự xa nhau, vậy mình sẽ đau đến chết.
"Em sẽ chờ, sẽ đợi được cùng Tình có ngày gặp lại." Nếu như đây là một chặng đường gian khổ nhất định phải đi để đạt được hạnh phúc cuối cùng vậy thì chờ đợi, bởi vì chờ đợi so với vĩnh viễn không gặp nhau sẽ có hi vọng hơn.
"Tiểu Hề Hề." Quan Di Tình nghe Xa Vân Hề nói, liền giang tay ôm nàng vào lòng. Nàng chính là đứa ngốc, ngốc nhất thế gian.
Quan Di Tình ôm Xa Vân Hề thất thanh khóc rống, Quan Di Tình cứ như vậy không có hình tượng ôm Xa Vân Hề.
Được ôm trong lồng ngực, Xa Vân Hề biết bản thân mình quá vô dụng. Nàng hi vọng mình có thể mạnh mẽ, cường đại để có thể vì cô nâng đỡ cả thế giới.
"Di Tình, tương lai có lẽ sẽ xa nhau, ngày tháng không có em Tình phải biết chăm sóc chính mình, yêu thương chính mình có được không?" Đúng đấy, cho dù xa nhau. Xa Vân Hề vẫn hi vọng cô ấy vì bản thân mình mà sống thật khỏe mạnh.
"Được" cõi đời này cam kết so với mọi thứ đều quan trọng hơn.
"Nếu như Tình gặp một người nào đó thực tốt trước khi gặp lại em, nếu như người đó yêu Tình, Tình cũng yêu người đó, vậy Tình hãy ở lại bên người đó. Em chỉ hi vọng Tình hạnh phúc."
Yêu một người không phải chính là hi vọng nàng hạnh phúc sao? Yên lặng làm bằng hữu cũng là một niềm hạnh phúc.
Xa Vân Hề không phải thánh nhân nhưng đối với tình yêu, nàng so với bất luận người nào đều thấu hiểu.
"Thế gian này, trừ em ra, tôi còn có thể đi yêu ai." Quan Di Tình ôm cổ Xa Vân Hề, đời này cô đã chọn nàng, sao có thể yêu ai được. Nàng cái gì cũng mong muốn mình tốt đẹp, nếu như không có mình, cuộc sống của nàng sẽ ra sao? Sống không bằng chết? E rằng so với sống không bằng chết còn còn đáng sợ hơn đi.
Yêu đến tận cùng, ai có thể buông xuống. Như Xa Vân Hề là cô gái bướng bỉnh, chỉ sợ cả đời cũng không bỏ xuống được.
Quan Di Tình trong lòng có hạnh phúc, cũng có đau khổ.
Nếu như tương lai cách biệt, cuộc sống của Xa Vân Hề ra sao? Cuộc đời của mình ra sao?
"Được, vậy Tình phải chờ em yêu Tình."
Nếu không cách nào yêu người khác, cái kia liền chờ mình yêu cô ấy đi.
Xa Vân Hề chấp nhất, đây chính là tình yêu của nàng với Quan Di Tình. Yêu đến trong máu, trong mỗi tế bào, yêu đến cốt tủy bên trong, ám ảnh không thể giải thoát chính mình.
"Hôm nay hai chúng ta cùng nấu cơm đi, Tình dạy em có được không?" Nàng muốn học nấu ăn, học hai mươi sáu năm vẫn chưa học được, lần này có thể học được hay không cũng khó nói.
"Em..." Quan Di Tình kinh ngạc thả Xa Vân Hề ra, nàng muốn học nấu cơm, đây là thật hay giả. Nhà bếp có thể hay không bị nàng đốt a.
"Thôi được rồi, để tôi làm một mình đi." Xa Vân Hề học nấu ăn, đây là tuyệt đối không thể. Quan Di Tình hoang mang vào bếp, cô mới sẽ không gọi Xa Vân Hề làm cơm. Xa mụ mụ dạy hai mươi năm còn chưa dạy dỗ thành công, cô làm sao có khả năng dạy dỗ nàng nha.
Nhìn Quan Di Tình kinh hoảng chạy trốn, Xa Vân Hề bĩu môi cũng không nói gì. Trong lòng nói thầm mình kém cỏi như vậy sao, cơm cũng không dám giao cho mình làm.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người ngồi trên sân thượng nhìn bên ngoài tinh không. Ngày đông, bầu trời đêm có chút tịch liêu.
"Hôm nay thật nhiều ngôi sao a." Xa Vân Hề nằm trên ban công đá cẩm thạch, hai mắt nhìn bầu trời đêm. Đã lâu không có ngắm sao, lần trước nhớ là cùng Âu Dương Tuyết Tự ngắm sao.
"Ân, hôm nay đúng là nhiều, nghe nói