Vốn dĩ cho rằng Quan lão gia tử sẽ có hành động tiếp theo, nhưng hơn nửa tháng, đảo mắt đã đến gần một tháng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Xa Vân Hề không dự đoán được hết mọi chuyện, theo lý thuyết thì Quan lão gia tử phải có hành động rồi, loại yên tĩnh này như báo hiệu trước cơn bão táp đáng sợ sắp đến.
Hiện tại Xa Vân Hề mang tất cả thời gian nàng có đều ở cạnh Quan Di Tình, hầu như rất ít khi về nhà, tết nguyên đán cũng chỉ cùng Di Tình về thăm nhà một chút.
Bây giờ có thể sống cùng nhau mỗi một giây, đối với Xa Vân Hề thật là trân quý. Trong lòng nàng luôn có linh cảm rằng Quan Di Tình sẽ rời xa mình, cái cảm giác này rất sợ hãi, có lúc nằm mơ đều mơ thấy cảnh tượng cô ấy lìa xa mình. Có thể yêu là quá nhiều nên trong lòng sợ hãi, hay là tình hình hiện tại làm cho nàng có chút khiếp đảm.
"Hề Hề, tôi đêm nay về nhà ông, em cũng về nhà đi. Lần trước dì có chút trách cứ em."
Nghĩ đến chuyện lần trước, Quan Di Tình thật sự có chút ngại ngùng. Xa Vân Hề từ khi sống với cô, nàng rất ít về nhà, người trong nhà oán giận không thôi. Hiện tại lão gia tử gọi cô về, chuyện cần nói chỉ sợ sẽ không khỏi đề tài về Xa Vân Hề. Tuy không biết câu chuyện sẽ đến đâu, thế nhưng đêm nay nói chuyện có thể cũng chưa thể chấm dứt được mọi chuyện.
"Ừa, Tình sau khi về nhà gọi điện thoại cho em nha, không có việc gì cũng phải gọi, Tình biết chưa?" Rốt cục Di Tình phải đi về, tim Xa Vân Hề như treo đầu mũi kim, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống xuyên thủng.
"Được"
Hai người nói xong xuống xe, từng người đi làm chuyện của mình, chỉ là Xa Vân Hề không nghĩ lần chia tay này là một trận đau lòng nhất của nàng.
Buổi tối Quan Di Tình trở lại Quan gia, Quan lão gia tử gọi cô trực tiếp vào thư phòng.
"Gia gia " Quan Di Tình cung kính đứng ở cửa thư phòng, việc muốn đến trước sau gì cũng đến, Quan Di Tình đã chuẩn bị tinh thần, nên làm điều gì trong lòng cô khẳng định đã chuẩn bị.
"Con đến rồi sao, ta tìm con đến nói chuyện gì, con chắc đã biết?"
Quan lão gia tử đặt văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cháu gái mình, khuôn mặt này thật giống mẹ của nó, chỉ là mẹ của nó chỉ vì một người mà ra đi, còn 3 người con của ông đều lần lượt rời xa ông.
Quan lão gia tử không nói ra được cảm xúc gì, Di Tình dù sao cũng là cháu mình, nhiều năm nay ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay đối mặt với nhau, kết quả tệ thế nào ông cũng không lường trước được.
"Di Tình không rõ, thưa ông." Quan Di Tình vẫn giả vờ không biết tình hình, cô hiện tại không cần khiến mình quá thông minh. Trên mặt trấn định như thật sự không biết nguyên nhân.
Di Tình là cháu của ông, ông làm sao không hiểu, cái tính này của nó thật giống với ông. Nhưng cái tính quật cường kia lại giống con gái lớn của mình.
"Lần trước ta cùng con nói chuyện liên quan đến con và tam tiểu thư Xa gia, con cân nhắc thế nào rồi?" Tiếng nói không một tia ấm áp, dường như bản chất âm thanh ấy không có nhiệt độ.
Lần trước đã cho thời gian, bây giờ ông muốn biết kết quả. Quan lão gia tử trong lòng đã không cách nào nhẫn nại thêm.
Cùng Xa Vân Hề nói chuyện, ông biết ra tay với Xa Vân Hề là không có tác dụng. Xa Vân hề đã khẳng định sẽ không thay đổi bởi vì nàng không lõi đời, chỉ biết nắm lấy thứ mình muốn, chết cũng không buông tay.
Nếu như nói cô bé kia thẳng thắn, không biết linh hoạt, nhưng cháu gái của mình thì không giống vậy. Trên thương trường lang bạt nhiều năm như vậy, nó so với cô bé kia sẽ biết cái gì đối với mình có lợi nhất.
"Gia gia, con sẽ không cùng nàng tách ra. Ông muốn ngăn cản, con không có cách nào thay đổi, mặc kệ ông làm gì, con sẽ không rời nàng."
Quan Di Tình nói kiên quyết hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt Quan lão gia tử. Lần này nếu ông đã muốn một kết quả, cần gì phải đôi co qua lại cãi vả nhau, cô trực tiếp nói ra kết quả là được.
Nhìn cháu gái nét mặt cương nghị, một chút cũng không thay đổi. Loại bình tĩnh này là giống ai? Danh dự Quan gia không ai được quyền phá hủy, năm đó có thể hi sinh con gái, hôm nay đương nhiên ông cũng có thể hi sinh cháu gái.
"Con cho rằng các con có tương lai sao? Đây là chuyện phản bội luân lý, vi phạm đạo đức, trái với quy luật tự nhiên, con cho rằng người xung quanh có thể tiếp nhận?"
Quan lão gia tử cố gắng nuôi một tia hi vọng, dù sao Di Tình cũng là cháu gái duy nhất bên cạnh ông, nếu như mất đi, chính mình thật sự không còn gì. Giọng nói của ông tận lực trì hoãn, hi vọng cháu gái biết là ông đang cho nó một đường lui.
Nhìn về quá khứ, trông tới hiện tại, lẽ nào lại phát sinh bi kịch. Quan lão gia tử không biết tại sao nhà của con gái nhà mình đều khác người thường. Con gái lớn đã như vậy, con gái nhỏ cũng là như thế, tuy rằng cuối cùng kết hôn với con trai nhà Âu Dương gia, nhưng là trong lòng nàng có hình bóng ai, ông cũng rõ ràng. Bây giờ lại đến cháu gái. Di Tình ly hôn, ông đã không truy cứu, nhưng không có nghĩa là ông sẽ để mặc cho Di Tình đi giẫm lên vết xe mẹ nó ngày xưa.
"Gia gia, chuyện con và Xa Vân Hề, người khác đừng can thiệp? Chúng con không làm trái pháp luật, không cướp của giết người. Người khác không có quyền can thiệp chuyện chúng con mới phải."
Đã dũng cảm bước đi, cô mặc kệ ánh mắt thế gian, chính mình hạnh phúc là tốt rồi, quá để ý đến người khác sẽ tự chuốc phiền não cho mình, không phải sao? Lão gia tử giằng co với cô, Quan Di Tình biết là ông đang chờ cô hồi tâm chuyển ý, nhưng nếu cô buông tay, đời này không có tình yêu vậy chết cho xong đi. Hạnh phúc chỉ có một lần, đâu thể nói buông tay là buông ta.
"Con... Ta đã nói với con nhiều lần, còn phải chia lìa nàng ra, bằng không ở cái nhà này con sẽ mất tất cả."
Ông một lần nữa dùng lời nói uyển chuyển nói chuyện, hi vọng Di Tình có thể quay đầu, nhưng thái độ hiện tại của nàng, Quan lão gia tử thật không có biện pháp gì