Quan Di Tình chỉ là nghe được ca khúc quen thuộc mình đã nghe qua vô số lần. Hôm nay lần đầu tiên nghe thấy có người đàn, hơn nữa đán đến nỗi khiến lòng người đau đớn, phảng phất như Xa Vân Hề đang đàn cho mình nghe.
"Bà chủ, cô vừa tới sao?"
Người phục vụ nhìn cô gái đứng trước cửa liền tươi cười tới đón.
"Ân, vừa rồi là ai đàn ca khúc đó vậy?" Đến cùng là ai đàn, ai có thể đàn ra tiếng đàn thần thái như Xa Vân Hề. Bên trong mỗi tiếng đàn đều như tình cảm của chính Xa Vân Hề thoát ra.
"Dạ, vị tiểu thư kia đang ở chổ tính tiền, có điều hơi là lạ"
Người phục vụ không biết đã xảy ra chuyện gì, người kia rõ ràng vừa nhìn thấy bà chủ của mình mới biến thành như vậy.
"Lạ, lạ làm sao?" Quan Di Tình không biết tình hình, cau mày hỏi nhân viên trong tiệm.
"Nàng vẫn nhìn chăm chăm vào ngài, hơn nữa dường như là đang khóc."
Người phục vụ mang theo sự nghi ngờ nói ra, ta đây không biết nàng kia vì sao lại vậy a, có thật hay không vừa nhìn thấy bà chủ của mình mới khóc.
Nghe xong người phục vụ, Quan Di Tình thân thể lặng đi, đôi chân bất động. Một loại dự cảm xấu kéo tới, hơi thở quen thuộc kia, cái người quen thuộc kia, nàng đang từ từ tiến đến gần mình.
"Di Tình, có phải là Di Tình đúng không?"
Xa Vân Hề đi đến trước mặt Quan Di Tình, âm thanh ngưng nghẹn hầu như nói không ra lời. Nàng không biết làm sao tiếp nhận hình ảnh trước mặt, tựa hồ hỗn loạn tâm tư. Cô ấy bị làm sao, tại sao biến thành như vầy?
Nghe được giọng nói thân quen có phần đang kích động, Quan Di Tình cảm giác đầu tiên không phải cảm động mà là sợ, sợ bị nhận ra, sợ phải đối mặt nàng.
"Vân Hề, đã lâu không gặp."
Khuôn mặt rất hờ hững, không có một tia sóng gợn. Khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, như ai nào biết trong lòng cô có vô số thống khổ. Cuối cùng vẫn là gặp mặt, sau đó nên làm gì đối mặt cùng nhau, nên làm gì bây giờ?
Xưng hô không còn là "Tiểu Hề Hề", mà là "Vân Hề" . Xưng hô như thế là cỡ nào xa lạ, dường như Di Tình đã đem nàng đặt ra ngoài thế giới của cô ấy."Đã lâu không gặp" ? Đúng là đã lâu không gặp sao? Xa Vân Hề trong lòng nhói đau, hiện tại đã xa lạ đến nước này sao?
Một người xa lạ quen thuộc, hóa ra là cảm giác như vậy a. Nhưng cô ấy xem nàng là người xa lạ, nàng vẫn không bao giờ xem cô ấy là người xa lạ, tất cả mọi chuyện dường như không giống như những gì bên trong lá thư năm đó viết, có phải cô ấy đã gạt mình? "Tình Hề", cái tên này người khác không hiểu ý nghĩa của nó, nàng lẽ nào lại không hiểu? Cô ấy thật sự coi mình là đứa ngốc sao?
"Em nhớ Tình."
Xa Vân Hề không chào hỏi mà là nói thẳng ra câu này "Em nhớ Tình" . Nàng gặp được cô rồi, nàng sẽ không đi nữa. Vì thế đem lời muốn nói liền nói ra, có thể cô sẽ làm khó nàng, nhưng nhất định nàng sẽ không buông tay.
Câu nói đó làm tan nát trái tim Quan Di Tình. Xa Vân Hề vẫn như vậy không kiêng dè, cô cũng nhớ nàng, nhớ đến sắp điên rồi, nhưng cô không thể ích kỷ giữ lấy nàng, cho nên mới phải đem nàng đẩy ra. Bốn năm, cuối cùng lại quay về điểm khởi đầu sao?
"Ân " câu trả lời đơn giản, vẫn không có bất kỳ biến hóa nào trên mặt. Khóe miệng nụ cười càng tươi nhưng dưới kính râm là đôi mắt chực trào nước mắt, ai có thể nhìn ra.
"Em rất nhớ Tình, nhớ đến phát điên rồi."
Xa Vân Hề kềm nén không được nữa nàng tiến lên ôm Quan Di Tình vào lòng mình, hơi thở thân quan, hương vị thân quen. Giờ khắc này chân thực như thế. Trước đây trong mơ nàng đã mơ thấy vô số lần, lần này là thật, là thật.
Tất cả mọi người trong tiệm đều bị một màn như thế khiến cho đầu óc choáng váng, nhìn thấy hai người con gái ấm áp ôm nhau, tuy có gì không đúng nhưng lại rất đẹp, phảng phất như trong tranh.
Nhân viên cửa tiệm hoàn toàn bị hai người làm cả kinh trợn mắt ngoác mồm, con mắt trợn tròn lên, một câu cũng không nói ra được. Bà chủ bị sao vậy, bị người ta chiếm tiện nghi a. Là bị đại mỹ nữ chiến tiện nghi a. Làm ở đây lâu rồi, lần đầu nhìn thấy bà chủ thân mật với người khác như vậy.
Quan Di Tình không biết ứng phó ra sao với hoàn cảnh bây giờ, Xa Vân Hề dự định làm cái gì? Cô có nên đẩy ra hay không, đẩy ra thì làm sao? sợ càng làm tổn thương nàng ấy.
"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Quan Di Tình nhàn nhạt nói một câu, giọng nói vẫn duy trì vẻ bình thường, một chút biến hóa cũng không thấy.
"Tốt "
Xa Vân Hề buông Quan Di Tình ra, hai người nhân viên cửa tiệm dẫn các nàng lên lầu.
Tình yêu đến cùng là ai lạnh nhạt ai, hay chỉ là ngụy trang? Xa Vân Hề từ lúc vừa bắt đầu nàng không hề rời mắt khỏi Quan Di Tình. Nàng chỉ ngắm nhìn cô ấy. Vừa rồi nàng có hơi bốc đồng nhưng nàng không hối hận vì chuyện đó.
"Mấy năm nay em sống có tốt không?"
Quan Di Tình nâng chén cà phê, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa. Dáng dấp kinh diễm yêu tinh không còn nữa, hiện tại cô ấy toát ra một sự thành thục mê người.
"Không tốt "
Xa Vân Hề nhìn đến mỗi một cái động tác và vẻ mặt biến hóa của Quan Di Tình, cô ấy biểu hiện càng bình tĩnh chứng tỏ trong lòng càng thống khổ. Mấy năm nay chỉ một mình mình nhớ thương sao? hay do định lực của mình không đủ? Cô ấy nói ra nước ngoài cùng nam nhân khác kết hôn, mình lúc đó cũng không tin, hiện tại cũng là không tin. Cô ấy kiêu ngạo như vậy, làm sao có khả năng kết hôn cùng nam nhân khác.
Nàng ra đi là vì thuận theo ý Di Tình, có thể cô ấy có nguyên nhân khác. Xa gia chưa từng nói ra, Quan Di Tình muốn rời khỏi mình, mình biết trong đó có ẩn tình, họ đều gạt mình, còn mình lại thuận theo ý tất cả mọi người và ra đi.
Cầm chén cà phê trên tay bất động, Quan Di Tình không nghĩ Xa Vân Hề sẽ trả lời như vậy. Nếu dựa theo tính cách của nàng trước đây, nàng nhất định sẽ trả lời "Rất tốt", lần này vì sao trả lời như thế? Có một loại dự cảm xấu kéo tới, cái cảm giác này khiến người ta áp bách không dừng.
"Khi nào thì trở lại bên kia?"
Đôi môi mỏng thổi thổi tách cà phê, nhấp