Ăn cơm xong, Quan Di Tình bộ dáng nữ vương ngồi ở salong phòng khách. Xa Vân Hề đứng bên cạnh bàn trà, không dám nói một câu. Trong lòng thấp thỏm sợ Quan Di Tình nói ra lời đuổi nàng đi.
"Em ở đây ăn vạ nhà tôi phải không? gì mà không ai quen? Không tiền? Không chỗ ở? Em đường đường là tam tiểu thư Xa gia, mấy thứ này chẳng lẽ không có, cátsê mỗi lần em diễn tấu ít nhất cũng 10 vạn. Vậy em đến chổ tôi khóc than cái gì, em định làm gì đây?"
Quan Di Tình mỗi một câu nói đều mang mùi vị châm biếm. Xa Vân Hề lừa người nhưng cô không phải đứa trẻ ba tuổi, nàng chỉ có thể lừa tình vú Trương mà thôi vì vú ấy lương thiện hay thương người, thực sự là quá đáng ghét.
Trong lòng bất mãn, bây giờ trong nhà ba người, phe mình chỉ mỗi mình, thật tức chết mà. Xa Vân Hề đến nhà chưa bao lâu liền lôi kéo người của mình về phe nàng. Nàng còn nấu cơm. Lại học nấu cơm, thực sự là một đại kỳ tích.
"Không có, em có bao nhiêu tiền em cũng không biết. Em tới đây tìm Tình vì Tình là vợ em, không tìm Tình thì tìm ai." Xa Vân Hề nhỏ giọng lầm bầm, cúi đầu như người phạm sai lầm. Thái độ Quan Di Tình bây giờ làm nàng sợ nha. Cô ấy như muốn ăn thịt người, dịu dàng của Di Tình đã chạy nơi nào rồi.
Nghe Xa Vân Hề nói như việc đó là hiển nhiên, Quan Di Tình muốn đánh cho nàng vài phát. Lúc nào thì cô là vợ của nàng, ai thừa nhận, người này tự dưng da mặt dày thế. Nhớ lại trước đây ngốc ngốc đáng yêu, nhìn người trước mắt hiện giờ quả thực là một trời một vực. Ai mà tin đó là cùng một người.
Quan Di Tình nắm chặt nắm đấm, chỉ sợ chính mình nhất thời kích động xông ra ngoài. Cô muốn mình trở thành người ngang ngược, không nói lý lẽ với nàng nữa.
"Tôi không phải vợ em, em đừng nói lung tung. Nếu như truyền đi, người khác sẽ hiểu lầm."
"Thật sao?" Xa Vân Hề làm bộ suy nghĩ sâu sắc, chớp mắt mấy cái sau đó khẩn trương nói tiếp.
"Nếu như chúng ta mang hình cho người khác xem, còn có thể sinh ra em bé."
"Xa Vân Hề, em đang uy hiếp tôi sao?" Bức ảnh? em bé? Nàng muốn lấy ảnh không mặc gì uy hiếp mình sao? Quan Di Tình càng nghĩ càng tức giận, ngày hôm nay nguyên một buổi sáng bị nàng quấy phá, quả thực là trời sập, không muốn người ta sống nữa rồi.
"Em đâu có dám, em chỉ nói sự thật. Tình không thừa nhận Tình là vợ em cũng được, bất quá em nhất định phải ở lại." Bây giờ không thừa nhận chứ gì, tương lai thừa nhận cũng không được đâu sói ơi. Xa Vân Hề từ lâu đem mấy cái phong thái lễ nghi thanh tao gì đó quăng đến chín tầng mây rồi.
Quan Di Tình tức giận muốn ứa nước mắt, tên kia nói chuyện không nhanh không chậm, nhàn nhã tự tại khiến người ta hận không thể đi tới hành hung nàng một trận. Trong nhà sáng sớm xuất hiện một tên vô lại, thật là khiến người ta siêu siêu khó chịu.
"Em có nói cái gì tôi cũng không đồng ý."
Quan Di Tình cho dù ngàn vạn cái phẫn nộ cũng không thể ra tay đánh người. Trong lòng chen lẫn lửa giận, nếu có thể thiêu người, không chừng Xa Vân Hề bị thiêu đến tro xương cũng không còn.
"Thật sao?" Xa Vân Hề ngồi vào bên cạnh Quan Di Tình, thân thể kề sát nàng. Khóe môi cong cớn cười nói.
Xa Vân Hề trong chớp mắt tiếp cận đến gần như vậy, Quan Di Tình cả người run lên. Thân thể nghiêng về một bên nói lắp bắp.
"Em... em muốn làm gì?" Giữa ban ngày ban mặt, Xa Vân Hề chạy tới nhà người ta là đã không phải, bây giờ còn sát vào người cô như vậy, rõ ràng chính là muốn ức hiếp cô đây mà.
"Không có làm gì, muốn nhìn kỹ Tình một chút." Môi mỏng kề sát lỗ tai Quan Di Tình, nhỏ giọng nói ra, hơi thở ấp ám vờn quanh khắp tai và cổ.
Đã bốn năm chưa từng có động tác thân mật nào, huống hồ Xa Vân Hề lại đầy nhung nhớ như vậy làm Quan Di Tình thân thể có chút không theo kịp. Nhịp tim rối loạn, cả người cảm giác khô nóng, khiến người ta vô lực.
Lo sợ bản thân nhẫn nhịn không được, Quan Di Tình đưa tay trực tiếp đẩy Xa Vân Hề ra.
"Xa Vân Hề, nếu như em lại quá phận, tôi báo cảnh sát." Người này hiện tại một chút đứng đắn cũng không có, tuyệt đối là phường lưu manh.
"Tốt, Tình báo cảnh sát đi, điện thoại di động của em nè, hay là em báo luôn dùm cho. 110 đúng không? Ân, nhưng mà em nên nói thế nào?" Quan Di Tình nói phải báo cảnh sát, Xa Vân Hề rất nhanh nhẹn cầm điện thoại di động của mình mở ra, thật sự rất giống như sắp báo cảnh sát. Chỉ là ở Quan Di Tình trong mắt, những hành động này chính là khiêu khích.
"Di Tình, có phải là em nên nói rằng em ở nhà cùng vợ nhưng vợ của em không hài lòng, cảnh sát các anh có quản lý vụ này không?" Xa Vân Hề không hề chần chừ nói ra một câu. Quan Di Tình không biết phải đối phó với Xa Vân Hề thế nào, hôm nay chả lẽ cô bại dưới tay của nàng sao?
"Xa Vân Hề em muốn chọc giận tôi, em có gian xảo đến đâu tôi cũng không cho em ở lại." Quan Di Tình chau mày xoay ngang, khoanh tay ngồi thẳng, nghiễm nhiên một dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Di Tình, Tình không ở đây em cũng sẽ không ở, vì thế Tình sẽ đồng ý với em, haha."
Xa Vân Hề nhìn Quan Di Tình xù lông, không nhanh không chậm đem điện thoại di động đưa đến bên khay trà, gian ác cười nhìn Quan Di Tình, hôm nay thật sự muốn làm Liễu Hạ Huệ sao? Sau này Di Tình có hay không sẽ trả lại gấp đôi, người thù dai vô cùng, ngẫm lại trong đầu sợ sắp rớt mồ hôi hột.
Xa Vân Hề chỉ muốn ở lại, bị đối xử thế nào nàng đã không để ý. Chỉ muốn nhanh lên mang vợ mình trở về, sắp tới đi Tokyo biểu diễn, nàng phải nắm trong tay vợ mình đã, chuyện khác sau này hãy nói. Nếu như không xong, người này phục hồi tinh thần lại, nàng có da mặt dày như trâu cũng không đấu thắng được Di Tình.
"Di tình, Tình ép buộc em nha, đừng trách em." Xa Vân Hề nói xong đẩy Quan Di Tình ngã xuống ghế đè lên người cô, Quan Di Tình bị tập kích đột ngột sợ đến không có bất luận động tác gì.
Đây là muốn làm gì, Quan Di Tình quả thực không thể tin được Xa Vân Hề lại manh động như vậy. Nàng muốn ăn hiếp cô sao? Đây là nhà cô nha, người này thật không biết trời cao đấy rộng.
"Xa