Bốn người mua xong vật dụng cần thiết thì về nhà, một đường chỉ có Lục Nhĩ Nhã và Xa Vân Hề trò chuyện. Cơ bản đều là Lục Nhĩ Nhã hỏi, Xa Vân Hề đáp. Quan Di Tình cùng Đường Mạc Dao lẳng lặng nghe các nàng nói chuyện. Hai người trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng mình.
Về đến nhà đã trưa, Đường Mạc Dao nói người đem hành lý các nàng đưa đến nhà Quan Di Tình. Như vậy bốn người bắt đầu ở chung một nhà.
"Vân Hề, tôi nấu cơm cho, cô ra ngoài ngồi đi" Lục Nhĩ Nhã đi vào bếp trông thấy Xa Vân Hề bận bịu một thân mồ hôi, đau lòng bảo nàng ra ngoài nghỉ ngơi.
"Không cần, tôi biết Di Tình thích ăn cái gì. Cô đến đây làm gì, mọi chuyện biễu diễn đã sắp xếp xong chưa?"
Xa Vân Hề vừa khuấy nồi cháo vừa nhìn Lục Nhĩ Nhã lặt cải. Lục Nhĩ Nhã và Đường Mạc Dao đến nơi này thật khiến người ta nhìn không ra mục đích của hai người họ.
"Đã sắp xếp xong."
Xa Vân Hề rất quan tâm Quan Di Tình, Lục Nhĩ Nhã cuối cùng cũng nhìn ra rồi. Hẳn là rất yêu đi, nhưng vì sao bốn năm không về, bây giờ mới trở về? Xa Vân Hề không phải người vì sự nghiệp từ bỏ tình yêu, bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Suy tư chốc lát, Lục Nhĩ Nhã ngẩng đầu lên hỏi Xa Vân Hề.
"Vân Hề, Quan tiểu thư là người yêu của cô phải không?"
"Sao?" Xa Vân Hề đang chú tâm khuấy cháo không nghe rõ câu hỏi của Lục Nhĩ Nhã, nàng hỏi lại.
"Cô yêu Quan tiểu thư."
"Ân, tôi yêu Di Tình gần năm năm rồi."
Tình yêu đối với Quan Di Tình không phải đơn thuần là yêu mà từ lâu tình yêu ấy đã ăn sâu vào xương thịt. Cô ấy tốt thế nào tự mình biết, trong mắt người khác cô ấy ra sao, chính mình cũng biết. Yêu một người, không phải chỉ nói yêu là có thể, yêu là phải học cách bao dung, yêu là phải học cách quan tâm, chở che và tín nhiệm.
"Thật ?" Lục Nhĩ Nhã cười khổ, mình trước sau là do chậm một bước, bất quá có thể lẳng lặng ở bên cạnh nàng cũng là một niềm hạnh phúc đi.
"Đường tổng rất thương cô, cô chưa hề nghĩ tới hay sao?" Xa Vân Hề cất giọng hỏi.
Từ khi nàng biết Đường Mạc Dao thì cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh Lục Nhĩ Nhã. Có nghe mọi người nói rằng các nàng quen nhau đã được 15 năm, lâu như vậy mà Đường Mạc Dao chỉ lặng lẽ bảo vệ Lục Nhĩ Nhã trong âm thầm, loại tình cảm đó có bao nhiêu là khổ. Rất ít người có thể yên lặng bảo vệ một người suốt 15 năm, đời người có mấy cái 15 năm. Tình yêu thật sự khiến người ta không hiểu nổi, thế nhưng nó lại làm cho nhiều người hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
"Tôi sao? Cô vì sao hỏi như vậy?" Xa Vân Hề đang nói đến Đường Mạc Dao, mình và Đường Mạc Dao vẫn luôn là bạn bè rất thân, vẫn xem cô ấy như tỷ tỷ, cùng nhau là có ý gì? Tay ngừng động tác lặt cải. Lúc mình chán nản nhất thì Đường Mạc Dao xuất hiện bên cạnh mình, sau đó mình xem cô ấy như người thân, không nghĩ đến tình cảm của cô ấy với mình là loại nào.
"Nàng yêu cô, cô không biết sao?" Xa Vân Hề kinh ngạc trừng hai mắt, nàng cho rằng Lục Nhĩ Nhã hẳn phải cảm nhận được Đường Mạc Dao yêu mình chứ, nhưng nhìn nét mặt bây giờ xem ra không phải như vậy. Bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy Lục Nhĩ Nhã kia rất ngu si đi, so với nàng còn ngu si gấp mấy trăm lần.
Yêu không cần đáp lại, không cầu đáp lại, tình yêu như thế đến cùng là sâu bao nhiêu.
"Mạc Dao thích tôi? Vân Hề cô đùa gì thế?"
Lục Nhĩ Nhã hoảng hốt nhìn Xa Vân Hề, Xa Vân Hề không phải người thích đùa, hôm nay làm gì trêu ghẹo mình. Thật sự không chút nào giống nàng thường ngày.
"Là thật, đùa cái gì mà đùa, Mạc Dao tốt với cô, cô chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân vì sao hay sao? Một người có thể mang tất cả những gì cô muốn cho cô, ngoại trừ cha mẹ và người nhà, còn có ai có thể làm được, e rằng chỉ có người tha thiết yêu cô mới làm được. Tôi là người từng trải, biết cảm giác đó, cô cũng nên tự mình suy nghĩ đi."
Xa Vân Hề không biết tại sao lại muốn cùng Lục Nhĩ Nhã nói chuyện nhiều như vậy, có thể là vì Đường Mạc Dao mà đau lòng đi. Nhìn thấy Mạc Dao liền nghĩ đến Quan Di Tình, nghĩ đến mình. Thầm mến là phi thường thống khổ nhưng lại hạnh phúc, còn mình và Di Tình chính là ở bên người mình yêu nhưng lại phải cố tình chối từ không thể nói ra, như vậy đau khổ chừng nào.
Nghe xong Xa Vân Hề nói, Lục Nhĩ Nhã cả người biến chuyển. Biết nhau 15 năm, vẫn nghĩ đó là tình chị em, trong chớp mắt tình cảm biến thành dạng tình cảm khác, làm sao đi đối mặt?
Lục Nhĩ Nhã nhớ tới ngày đầu gặp gỡ Đường Mạc Dao, đó là ngày tuyết đổ rất lớn, rất lớn. Nàng đứng trong tuyết chờ cha mẹ từ nước ngoài trở về. Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy ai, mãi đến khi một đám người xa lạ xông vào nàng mới biết máy bay xảy ra vấn đề. Đó là một cơn ác mộng, nhưng lúc ấy Đường Mạc Dao xuất hiện, cô đem nàng đến nơi cô ở, bắt đầu từ đó hai người sống cùng nhau. Năm đó mình mười lăm tuổi, Đường Mạc Dao mười chín tuổi.
Ngẫm lại quá khứ như phảng phất mới hôm qua. 15 năm qua, Đường Mạc Dao giúp đỡ nàng nhiều nhất, tạo điều kiện cho nàng tiếp tục giấc mơ piano. Lúc đi học, mặc kệ bận rộn bao nhiêu cô đều dành chút thời gian cho nàng, mặc kệ mưa to hay tuyết rơi, cô ấy đều sẽ đích thân đi đón nàng. Nàng muốn đi đâu, xưa nay Mạc Dao sẽ không từ chối, cô ấy có khi sẽ nấu cơm cho nàng, sẽ mua rất quần áo đẹp cho nàng. Lúc nàng tâm tình không tốt sẽ pha trò khiến nàng vui.
15 năm làm bạn, nàng xưa nay chưa từng nghĩ qua tại sao. Tiền của nàng đều là cô ấy quản, nàng cũng ít khi quan tâm. Đối với cô ấy xưa nay đều tin tưởng, cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Chuyện đương nhiên? Tại sao nàng cảm thấy là chuyện đương nhiên?
Đã lâu như vậy, hôm nay mới ý thức được vấn đề này. Nàng vẫn luôn là ỷ lại cô ấy, cho nên cứ tiếp nhận hết yêu thương của cô ấy cho nàng và xem đó là chuyện đương nhiên.
"Vân Hề, cảm ơn cô."
"Không cần cám ơn, tôi chỉ hi vọng mỗi người đều hạnh phúc mà thôi. Bởi vì chờ đến chúng ta già mới nghĩ đến thì hối hận mất rồi. Tôi đã lãng phí 4 năm, không hy vọng hai người cũng như tôi. Nhân sinh có mấy cái 4 năm? Lại có ai bảo đảm mình có thể sống đến 100 tuổi? Ngày hôm nay qua, ngày mai đâu ai biết trước chuyện gì? Có thể hiện