Sắp sang hè, thời tiết còn vương chút lạnh lùng. Trong làng du lịch vùng núi non có một biệt thự xa hoa, nếu trong thành phố, những này biệt thự kiểu này cũng không dễ tìm.
"Tiểu Hề Hề, hôm nay em nấu ăn có tiến bộ a, so với hôm qua ngon hơn một chút."
Một người miệng còn nhai cơm, không ngừng nói chuyện, gương mặt toát ra vẻ khích lệ. Nhưng Xa Vân Hề ngồi bên cạnh lại mặt ủ mày chau.
"Khó ăn thì khó ăn, chứ gì mà tiến bộ một tẹo? Di Tình, Tình không thể nói thật sao? Em nghiêm túc học nấu ăn, Tình cũng cần phải nghiêm túc đưa ra ý kiến."
"Haha, không khó ăn, không khó ăn. Em nhìn xem, tôi ăn rất ngon."
Từng đũa gấp lên, cô thật không muốn đả kích Xa Vân Hề. Ngoài mấy món Lục Nhĩ Nhã dạy cho nàng ra, mấy cái khác so với thuốc đông y còn khó nuốt hơn.
Nếu như nói ra sự thật, sợ nàng sẽ bất tỉnh nhân sự. Trước đây đã nàng không có thiên phú trù nghệ, hiện tại đúng là như vậy. Lục Nhĩ Nhã có thể dạy nàng nấu được mấy món, thiệt đúng là hạnh phúc trên trời rơi xuống.
Thấy Quan Di Tình ăn rất ngon miệng, lòng tự tin của Xa Vân Hề lại tăng cường gấp đôi. Bản thân mình có nếm qua, tuy mùi vị không được ngon nhưng Quan Di Tình nói thích, chính mình càng phải nỗ lực mới được.
"Di Tình, buổi tối em học thêm trang trí món ăn nha ?"
"Ặc... Em nói cái gì? Em học trang trí ? Mấy món này làm rất ngon rồi, tại sao còn muốn học trang trí ?"
Nghe Xa Vân Hề muốn học trang trí món ăn, Quan Di Tình không nhịn được nữa, phun cơm ra ngoài. Nàng không muốn Xa Vân Hề học cái gì đó món ăn mới, mỗi ngày ăn mấy món sở trường của nàng là được rồi. Nếu như nàng trang trí hoa lá hẹ thêm nữa, chắc mình mang bệnh kén ăn.
"Em học nhiều thứ, sau này muốn nấu món gì thì nấu món đó. Mà em nói học thêm trang trí này nọ, Tình làm gì kích động như vậy? phun hết cơm nước ra ngoài."
Tuy rằng không biết Quan Di Tình vì sao mang vẻ mặt này, Xa Vân Hề còn đang chìm đắm trong mục tiêu trù nghệ của mình, cho nên không hề hay biết nỗi thống khổ của người ăn thức ăn do nàng nấu.
Xa Vân Hề vừa giúp Quan Di Tình dọn dẹp, trong đầu vừa hồi tưởng những món tối nay sẽ nấu. Nàng học trên mạng đã lâu, giờ mới có dịp thi trổ tài năng.
"Tiểu Hề Hề, Nhĩ Nhã các nàng bao lâu rồi không có tới nhà chúng ta?"
Quan Di Tình bây giờ chỉ muốn đánh trống lãng sang chuyện khác, nếu không buổi tuối Xa Vân Hề thật sự sẽ nấu món mới.
"Mới có ba ngày à, làm sao? Tình nhớ các nàng? vậy buổi tối chúng ta về, chạy qua nhà các nàng một chút, mấy phút liền đến."
Đây là lần đầu Quan Di Tình hỏi chuyện về Lục Nhĩ Nhã, Xa Vân Hề không biết cô ấy nghĩ như thế nào. Quan Di Tình và Đường Mạc Dao như đối thủ một mất một còn, không biết nguyên nhân là gì, hai người vừa thấy mặt đã không vừa mắt.
"Đã ba ngày rồi sao, buổi tối chúng ta đến nhà các nàng đi."
Nhơ đến tay nghề nấu ăn của Lục Nhĩ Nhã, lại nghĩ đến mùi vị thức ăn trong miệng mình, đúng là một trời một vực. Không phải là mình không cho vợ mình mặt mũi, mà là nàng nấu ăn không ai dám khen.
"Cũng được, tháng sau đi New York trị đôi mắt, chúng ta sang đó sớm một tháng đi. Bên kia em đã sắp xếp xong, qua đó kiểm tra đôi mắt thêm vài thứ, sau đó chờ kết quả."
Nghĩ đến việc đã có võng mạc thích hợp với Quan Di Tình, Xa Vân Hề vui sướng không nói nên lời. Có thể làm cho Quan Di Tình tìm lại ánh sáng, đó là nguyện vọng lớn nhất của đời nàng.
Nàng cũng biết Quan Di Tình là người có chí lớn, đôi mắt không nhìn thấy gì khiến trong lòng Di Tình dù không nói nhưng vẫn sẽ buồn, lần phẫu thuật này hi vọng sẽ tìm lại ánh sáng cho Di Tình, đợi hơn một năm, cuống cùng cũng có kết quả.
"Hai chúng ta đi được rồi, tôi ghé qua nói với cô cô một tiếng nếu không bà nhất định đòi theo, trong nhà còn có cháu nhỏ cần bà chăm sóc. Biểu đệ bên đó sức khỏe không tốt, cô cô mà đi NewYork nữa chẳng phải trong nhà sẽ lộn xộn hay sao?".
Quan Di Tình nghĩ đến việc Quan Dĩ Mạt muốn cùng mình đi New York, trong lòng không an lòng chuyện trong nhà. Cô cô quản nhà quản cửa, bà mà đi thật không tiện cho lắm.
"Không có chuyện gì, cô cô cũng muốn đến New York du ngoạn, vừa vặn cùng đi luôn thể. Cô cô lo lắng cho Tình, sức khỏe biểu đệ không có gì đáng ngại. Bà cũng muốn ra ngoài giải khuây, sẳn tiện chăm sóc cho Tình luôn, trong lòng cũng vui vẻ. Tình lo cái gì, trong nhà vẫn còn Tuyết Tự."
Quan Di Tình và Âu Dương gia quan hệ so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Đặc biệt là Quan Dĩ Mạt, thỉnh thoảng sẽ đến thăm một chút. Lần này đi trị đôi mắt, bà không theo mới là lạ. Quan Di Tình là bà thương nhất, tuy không phải thân sinh, nhưng so với con ruột còn muốn thương hơn.
"Được rồi, buổi tối chúng ta sang nhà Nhĩ Nhã các nàng ăn cơm đi?"
Quan Di Tình nhắc lần thứ hai, cô sợ Xa Vân Hề quên mất. Quan Di Tình rất muốn ăn một bữa cơm bình thường nên trong lòng đặc biệt nôn nao. Nếu Xa Vân Hề mà biết Quan Di Tình ghét bỏ cơm nàng nấu, không biết có đau lòng hay không đây.
"Em gọi sang đó cho họ là được rồi, Tình ăn nhanh đi."
"Ân "
Thật chờ mong đến tối ăn cơm của Nhĩ Nhã nấu, hiện tại Quan Di Tình một chút cũng ăn không vô nhưng vì không muốn cho Xa Vân Hề thất vọng, vẫn là nhắm mắt nuốt vào.
Buổi tối ở nhà Lục Nhĩ Nhã, bốn người ăn cơm xong ngồi trong phòng khách tán gẫu.
"Di Tình, cô nghĩ sao mà đến nhà tôi?"
Ngoài miệng thì nói, khóe thì cười, nhìn là biết người này đang cười châm biếm.
"Tiểu Hề Hề nói đến thăm các cô, cho nên mới tới."
Quan Di Tình nói lời này mặt không đỏ không thở gấp, thật giống như đây là ý của Xa Vân Hề.
Ở một