"Chung Thịnh: Đừng hỏi, hỏi là hoà."
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATPAD @TieuNgukhaai, MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.
....
"Hôm nay em luyện tập đến muộn như vậy." Sau khi Chung Thịnh tới đón Giang Nhất Minh thì thấy Giang Nhất Minh liên tục ngáp hai cái, hơi cau mày: "Luyện tập không thuận lợi?"
"Không phải, chỉ là nữa đêm tự nhiên ở đâu xuất hiện vài thứ gì đó, đem đám thanh niên kia doạ cho sợ." Giang Nhất Minh cong cong khoé miệng, nở nụ cười hờ hững.
Kể từ lần trước giúp cha của Chung Thịnh giải quyết vấn đề bị tiểu quỷ mê hoặc, sau đó cứu Chung Nghĩa một mạng.
Người Chung gia liền biết y thông thạo loại chuyện này, tương tư như một loại tài năng.
Cho nên y cũng không cần phải ở trước mặt Chung Thịnh che che giấu giấu cái gì, điều này làm y cảm thấy rất thoải mái, có thể tiết kiệm hơi sức.
Mà chỉ cần với tính tình cực kỳ sủng nịch y của Giang gia, cho dù Giang Nhất Minh có thể hiện cái gì khác người đi chăng nữa, cũng đều bị câu tóm tắt "Minh Minh *thiên tư thông minh, thiên phú hơn người" của Giang gia, coi như chưa từng có ai hoài nghi điểm này.
Giang Nhất Minh không chắc là bọn họ thật sự không hoài nghi, hay là biết mà không hỏi y nữa.
Chỉ là Giang Nhất Minh phát hiện cứ đến lúc nói chuyện mà y nói về phương diện này, cha mẹ và anh trai đều nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
- ---Bất quá cứ tới lúc tán gẫu là y như rằng đề tài đều sẽ nhảy loạn xạ.
"Hả?" Chung Thịnh cau mày phát ra một âm mũi.
"Trong phòng luyện tập của đài truyền hình, mấy năm trước từng có một vụ án mạng giết người vô tình xảy ra.
Em đã kiểm tra thời gian, hôm nay đúng là ngày xảy ra vụ án đó." Giang Nhất Minh giải thích ngắn gọn một chút, nhưng y cũng không có ý định nói chuyện với Chung Thịnh quá chi tiết.
Cái phòng tập luyện đó, vào lúc y bước vào lần đầu tiên, liền cảm thấy có chút kì quái.
Toàn bộ phòng luyện tập là một không gian dài và hẹp, hướng cửa khác với các phòng khác trên tầng này, mở ra một bên là khe hở hẹp.
Nếu sơ đồ mặt bằng của cả căn phòng là không gian ba chiều, thoạt nhìn căn phong trông giống như một chiếc quan tài khổng lồ.
Mà trên trần nhà thì có mấy thanh thép kim loại mảnh rũ xuống, nhìn giống như đồ trang trí thời hậu hiện đại.
Nhưng trong phong thuỷ cái này được gọi là "*Lưỡi dao bao thiên", tức là máu và ác khí xung đột với nhau.
*刀锋包天-Dāofēng bāo tiān: lưỡi dao che trời
Luôn có người cho rằng việc đem mấy loại đồ vật sắc bén như vậy treo lên trên trần nhà, có thể phòng tiểu nhân, hay là xua đuổi mấy thứ không sạch sẽ.
Trên thực tế là việc làm này mang lại kết quả hoàn toàn trái ngược.
Trần nhà chính là "Trời", chịu trách nhiệm mang lại may mắn, mà mấy thanh thép kim loại treo thỏng xuống giống như một lưỡi dao, đâm thủng sự may mắn đem tất cả rò rỉ ra ngoài.
Bởi vậy ngược lại làm mấy thứ bẩn thỉu thừa lúc vắng nhà mà vào quấy phá.
Giang Nhất Minh không biết gian phòng huấn luyện này là có người cố ý làm ra, hay là mấy thứ *ô long do mấy tên thầy phong thuỷ hạng ba tạo ra, hay chỉ đơn giản là một đống hỗn độn do người thiết kế không hiểu phong thuỷ.
Ngắn ngủi mấy phút, Giang Nhất Minh không biết đã suy nghĩ bao nhiêu chuyện.
Suy cho cùng đầu của đại sư phong thuỷ thiên tài hàng đầu, so với người khác cũng không giống nhau.
Y hơi thu vai lại, ngồi trong xe có vẻ cảm thấy hơi lạnh.
Giang Nhất Minh điều chỉnh ghế dựa một chút, nửa nằm xuống liền nhích lại gần tựa vào người Chung Thịnh, lầu bầu nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, em có thể giải quyết." Không cần phải làm phiền tới người khác.
Lông mày Chung Thịnh không giãn ra, nhưng hắn cũng không hỏi y thêm bất kỳ câu nào.
Hắn tranh thủ liếc nhìn cậu thanh nằm bên cạnh mình, đem nhiệt độ máy lạnh trong xe giảm xuống, "Về nhà ba mẹ em hay về căn hộ của em?"
"Trễ như vậy rồi, đưa em về căn hộ đi." Giang Nhất Minh liếc mắt nhìn thời gian trên xe.
"Có mang theo chìa khoá không?" Chung Thịnh bật đèn xi nhan định quay đầu lại, thuận miệng hỏi một câu.
"..." Giang Nhất Minh dừng một chút, trên mặt lộ ra hai tia ngượng ngùng, "Anh nghĩ thử xem tính khả thi người đại diện của em sẽ đặt chìa khóa dự phòng dưới thảm ở cửa cao như thế nào?"
Chung Thịnh phản ứng một giây, bất đắc dĩ cười rộ lên, hắn tắt đèn xi nhan tiếp tục lái tới phía trước, "So với khả năng em nửa đêm gọi điện thoại tới kêu người đại diện của em đem chìa khoá đến đây thì tính ra cao hơn một chút."
Người đại diện của Giang Nhất Minh có chìa khoá nhà của y, nhưng bản thân hắn lại không có.
Chung Thịnh từng vì việc này mà ăn không ít dấm chua--- cho dù Bào Khải Văn có giơ cao hai tay chứng minh bản thân mình thuần khiết, nhấn mạnh đều là do nguyên nhân công tác--- vẫn không ngan được sự ghen tuông của vua dấm chua lên ngôi.
Giang Nhất Minh nghe thấy Chung Thịnh trêu chọc mình, bất mãn mà bĩu môi, chưa kịp nói gì đã nghe Chung Thịnh nói tiếp, "Em ngủ ở chỗ anh đi, dù sao cũng có quần áo của em ở đó."
Ban đầu phòng ở của Chung Thịnh vốn định làm phòng tân hôn cho hai người, Giang Nhất Minh tất nhiên biết điều đó.
Chỉ có điều Giang Nhất Minh không nghĩ tới Chung Thịnh còn chuẩn bị sẵn cả quần áo cho y luôn rồi.
Giang Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía Chung Thịnh, vẻ mặt người nam nhân không có gì khác biệt, cứ như đang nói một chuyện bình thường vậy.
"Ồ, được." Giang Nhất Minh liếm liếm môi, nháy mắt một cái, "Chung Thịnh, anh có phải là dự định cùng em kết hôn không?"
Chung Thịnh nghe vậy nắm chặt tay lái, bên trong lời nói lại không nghe ra tâm tình gì, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Quên đi, em mệt rồi, đừng lo chuyện đó nữa cứ chuyên tâm lái xe đi."Giang Tư Ý rụt người lại, lời vừa ra khỏi miệng thì đã hối hận rồi, không hiểu sao mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Hiện tại bọn họ còn chưa kết hôn, cũng không có khả năng sẽ kết hôn trong tương lai.
Y chán ghét bản thân cố đè xuống khoé miệng, xua tay một cái, xoay người đưa lưng về phía Chung Thịnh, rồi nằm xuống chiếc ghế nửa nghiêng.
Chung Thịnh dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, trong dự liệu không đợi được câu trả lời.
Hắn nhìn Giang Nhất Minh, mái tóc đen ngắn của y được uốn xoăn nhẹ sau gáy, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay xoa xoa một cái.
Ngón tay Chung Thịnh khẽ nhúc nhích, nhìn như có vẻ muốn làm cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xiết chặt vô lăng thu hồi tầm mắt.
Không vội, vẫn chưa tới lúc.
Hắn ở trong lòng nghĩ, chỉ cần chờ tới thời gian thích hợp nhất, sau đó từ...từ thu lưới.
Kiên trì là đức tình tốt, mà hắn chính là một thợ săn giỏi.
Giang Nhất Minh cảm nhận được tầm mắt phía sau mình, y hơi co ngón tay lại một chút, cảm thấy cả người không dễ chịu.
Đúng như lời Chung Thịnh nói, phòng của hắn có đầy đủ quần áo cỡ lớn của Giang Nhất Minh.
Bất kể là đồ ngủ hay đồ lót, tất cả đều vừa phải.
Lúc này, Giang Nhất Minh đang mặc một cái quần lót hình viên đạn mới vừa cởi ra, y đứng trong phòng tắm, cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu khi người đàn ông này lại mua đúng kích cỡ của mình.
Chung Thịnh: Đừng hỏi, hỏi là hoà.(?)
Nguyên văn: 钟晟:别问,问就是和谐: Đừng hỏi, hỏi chính là hài hoà.( mình chả hỉu nó nghĩa là sao:))))
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Nhất Minh mang dép đi tới nhà bếp.
Một đầu tóc đen xoăn xoăn vừa mới ngủ dậy ngốc ngốc ngẩng đầu, y nhìn thấy Chung Thịnh đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nam nhân vai rộng eo hẹp dáng người hệt như người mẫu.
Hắn hiện tại đang mặc một chiếc áo phông nhỏ màu trắng tinh, ẩn trong lớp áo bó sát ấy là cơ ngực và bắp tay săn chắc, đem mọi thứ đều căng ra rõ ràng.
Giang Nhất Minh ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, không nhịn được mà cảm khái đều là đàn ông nhưng nam nhân này sao lại có dáng người đẹp làm y cũng phải ngưỡng mộ ghen tị đây này, nhưng cuối cùng ở trong lòng thở dài một phen: Rapunzel thật biết chọc tức người khác mà.
"Anh mặc cái này đi làm à? Rồi khoác thêm áo vest bên ngoài nữa là xong?" Giang Nhất Minh bất thình lình lên tiếng, đôi mắt màu caramel hờ hững mang theo chút dò xét.
Chung Thịnh bất ngờ, quay đầu liếc nhìn y: "Sao sớm như vậy đã dậy rồi? Em nói là bộ này à? Đương nhiên không phải rồi.
Anh vừa mới chạy bộ buổi sáng về."
Giang Nhất Minh gật gật đầu, cũng đúng, nếu Chung Thịnh mặc như vậy đi đến công ty, phỏng chừng là nhân viên công ty không thể hảo hảo tập trung làm việc đi--- bất luận là nam hay nữ.
"Anh chuẩn bị một ít cháo với sandwich cho em rồi, không biết em muốn ăn loại nào.
Bánh ngọt anh để trên bàn,