“Cái gì gọi là tạm được, rõ ràng chính là cực kỳ ngon. . . . . .”
Lộ Nhi không hài lòng sửa chữa, Khánh Vương này tuyệt đối không biết thưởng thức món ăn ngon.
“Lộ Nhi, muốn ăn thêm một con nữa?”
Nhìn nàng cuối cùng cũng ăn xong rồi, khóe miệng còn có lưu lại nước sốt, hắn vội vàng lấy ra khăn tay muốn lau đi giúp nàng.
“Ách. . . . . . Việc này để ta tự làm là được. . . . . .”
Thấy hắn đưa tay tới, Lộ Nhi cực lúng túng, nàng không có thói quen cùng người khác đụng chạm, nhất là ở chỗ đông người.
“Lộ Nhi, nàng ăn có mùi vị gì?”
Vì che giấu lúng túng, ánh mắt của hắn nhìn trên bàn, Lộ Nhi đã ăn hơn phân nửa, mà phần của hắn căn bản là không động đến.
“Chua chua ngọt ngọt, ngươi ăn không thấy ngon sao?”
Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, thật ra là nàng cũng không thích ăn món này lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại rất thèm.
“Cũng là vị này. Nhưng ăn ngon như