“Cô cùng đứa bé đều không thuộc về nơi này, cô gái, cô cần phải trở về!”
Thấy Lộ Nhi, hai mắt ông ta lóe lên, đột nhiên quỷ dị nói.
“Cái gì? Trở về? Trở về nơi nào?”
Nói cái gì vậy? Nàng không thuộc về nơi này? Nàng từ nhỏ ở chỗ này sinh ra, ở chỗ này lớn lên, làm sao sẽ không thuộc về nơi này?
“Trở lại nơi cha của đứa bé. . . . . .”
Ông ta thần bí cười một tiếng, trong tay không biết làm sao lại có thêm tờ giấy màu vàng sáng, dặn dò:
“Trưa mai, chính là thời cơ tốt nhất để trở về, đưa phù chú này nhắm ngay mặt trời có thể dẫn cô trở về. . . . . .”
Nói xong, ông không giải thích cái gì nữa, mặt không chút thay đổi rời đi.
Lộ Nhi lắc đầu một cái, nhận lấy tờ giấy trong tay mẹ nàng đang ngơ ngác, phía trên đều là những chữ gì như gà bới, đều là đồ chơi gạt người!
Trở lại bên cạnh hắn, đây chẳng phải là trở lại trong mộng của nàng?
Người nếu như có thể trở về trong mộng, đó không phải là nằm mơ thì là cái gì?
Người kia, vốn chính là một người đẹp