“Không sao cả, ngươi bận thì cứ đi đi!”
Ở Ngô đồng viện vốn không có nhiều nha đầu, chỉ có một người xử lý quả thật cũng có chút khó khăn.
“Vương gia, tiểu thư nàng. . . . . .”
Nhìn trong tay Lộ Nhi đang cầm gì đó, Đan nhi đã hiểu rõ.
Tiểu thư đối với nàng rất tốt, nhưng lại có tình cảm riêng tư cùng Khánh Vương, nếu như bị Vương gia biết, vậy. . . . . .
Khánh Vương chắc không phải là quang minh chính đại đến thăm chứ?
Vừa rồi nàng cũng không nghe tin Khánh Vương đến.
Nàng có thể mắt nhắm mắt mở nhưng cũng không thể để cho Vương gia hiểu lầm tiểu thư được.
Tiểu thư bây giờ đang ở trong phủ, vốn là cực kỳ khó xử.
“Đan nhi, em có việc thì đi đi! Đúng rồi, cho em ăn thử một viên, ăn thật ngon nha. . . . . .”
Không nói lời gì, Lộ Nhi liền đem một viên ô mai đưa đến trong miệng Đan nhi, Đan nhi nhăn mày ——
Quá chua a, chua đến ghê răng. Nhưng tiểu thư lại ăn hăng hái như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan nhi nhăn lại, ánh mắt Lộ Nhi liếc về