Thấy Lộ Nhi hưng phấn, Khánh Vương cũng rất vui vẻ, thanh âm càng thêm vui mừng.
“Tự ta viết lên?”
Trời ạ, chữ của nàng thật đúng là không dám mang ra khỏi cửa!
Đã bao nhiêu lâu không cầm đến bút lông rồi?
Ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi khẽ thở dài:
“Ta. . . . . . Chịu thôi. Vương gia, ngươi viết đi!”
Ngô đồng viện cũng không có giấy bút nhưng không nghĩ tới Khánh Vương cũng đã mang đến ——
Bút, mực rất đơn giản, tuy nhiên chỉ cần thế cũng đủ rồi!
“Tốt, vậy thì để ta viết . . . . . .”
Khánh Vương cũng không khách khí, Lộ Nhi hưng phấn mài mực cho hắn giống như trở lại cuộc sống rất lâu rất lâu về trước.
Khi đó nàng rất nhỏ, cũng rất thích mài mực!
“Lộ Nhi, có thể. . . . . .”
Nữ nhân này, làm sao lại thất thần như vậy!
Có điều ánh mắt của nàng mang theo nỗi bi thương không giải thích được, thương cảm ở trong đó là vì ai?
Là vì hắn sao? Hay là vì Hiên Vương?
“Ha ha, vậy ngươi viết đi, ta nhìn!”
Lộ Nhi ngượng ngùng cười cười, haiz. Cái tật xấu này của nàng giống như sau khi tới cổ đại càng thêm nghiêm trọng.
“Tốt, nàng nhìn a . . . . .”
Nhìn chữ rồng bay phượng múa,