Nhưng mà không giống như vậy, nhìn gương mặt tươi cười của ông ấy, không phải là muốn xử tử mình.
“Tiểu thư, không phải vậy, tiểu thư hiểu lầm ý của Vương gia. Là Vương gia đã trở về, có mang về một chút đồ muốn tiểu thư đến chọn vài món. . . . .”
Thực ra ông nhớ rõ, lúc Vương gia trở lại, ông tưởng rằng thân phận tiểu thư không tiện ra mặt cho nên không thông báo cho nàng. Nhưng Vương gia vừa xuống xe nhìn thấy đám người, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hắn mang cái gì về? Cũng có phần của cháu sao?”
Lộ Nhi nghi ngờ nhăn mày, Vương gia dã man này, khi nào thì trở nên tốt như vậy?
“Đúng vậy, tiểu thư, Vương gia làm sao có thể quên tiểu thư?”
Quản gia tưởng rằng Lộ Nhi là thụ sủng nhược kinh**, nhưng lại không biết nàng mới không thèm như vậy? Nàng chỉ là. . . . . .
**được sủng ái mà lo sợ, được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Chỉ là ——
Đang tiếc nuối cuộc sống tốt đẹp của mình a!
Nàng quá kinh hãi! Vương gia trở lại, cuộc sống có chút tự do, có chút vui vẻ của nàng cũng liền kết thúc!
Ô