“Lộ Nhi, nàng xem cái này có đẹp không? Rất hợp với nàng. . . . . .”
Không biết từ lúc nào Hiên Vương đã đi tới, đôi mắt đảo qua, từ bên trong lấy ra một cây trâm hình bách hợp bằng bạch ngọc.
“Ta. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn hắn đứng trước mặt mình, mà cây trâm đó càng gần ngay trước mắt.
“Bách hợp thanh nhã, cũng chỉ có thể xứng với Lộ Nhi của ta. . . . . .”
Nhìn búi tóc trên đầu nàng, mắt hắn như cười khẽ, cả khuôn mặt giống như hoa mai nở rộ trong ngày đông.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng cầm ngọc trâm, càng tôn thêm màu trắng tinh khiết của bạch ngọc.
Ngón tay khẽ vừa động, bách hợp đã rơi vào búi tóc của Lộ Nhi, cài vào mái tóc đen nhánh sáng bóng.
“Ngươi. . . . . .”
Rất khó tưởng tượng nhu tình của hắn bỗng nhiên thể hiện ra như vậy, Lộ Nhi ngơ ngác, có chút không hiểu rõ lý do.
“Vương gia, Ngọc Hà cũng muốn chọn một. . . . . .”
Cảm giác được không khí bất thường giữa hai người, Ngọc Hà nắm tay thật chặt, lắc lắc vòng eo